Lý Nhật Trung đưa tôi quay về Diễn Châu. Phần đất ngoại ô có bốn nắm mộ: cha tôi, mẹ tôi, Tự Khải và của chính tôi. Tôi quỳ trước nhưng nắm mộ ấy suốt cả buổi chiều.
Ngôi nhà của ông phú hộ Trần trước đây giờ không còn một bóng người. Tôi đẩy cửa bước vào, đồ đạc bên trong chẳng còn lại gì. Nhà khách, nơi trước đây biết bao nhiêu người lui tới, quà cáp cho cha tôi để cầu cạnh ông đồng ý giao dịch. Nhà ăn, nơi gia đình chúng tôi vẫn hay ngồi với nhau trong những bữa cơm ấm cúng. Đằng sau là chiếc sạp tre tôi hay gối đầu lên chân nghe mẹ hát ru mỗi buổi tối. Mọi thứ bây giờ chỉ còn lại vết tích với lớp bụi thời gian. Tôi bước ngang qua phòng mình, cánh cửa lại chẳng có vết bụi. Dự cảm cho tôi biết bên trong có người, tôi liền dừng lại, nhìn Nhật Trung. Anh ta hiểu ý, mở cửa xông vào.
“Ai ở trong này?”
Trên giường của tôi, một cô bé sợ hãi thu mình trong góc. Tôi nom hình dáng ấy vừa lạ vừa quen, bước lên phía trước, định chạm vào người cô bé ấy nhưng Nhật Trung ngăn tôi lại: “Cẩn thận, để ta.” Rồi anh tiến lại gần, gươm vẫn giữ thế tuốt ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào: “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà họ Trần?’
Cô bé kia ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn lấy Nhật Trung. Ngay sau đó lại đưa mắt về phía tôi, giọng nghèn nghẹn: “Mợ ba đúng không? Có phải là mợ không?”
Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi: “Khiết An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532818/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.