Mấy ngày liền tôi đều ghé ngang phủ huyện coi có dán thông báo truy nã nào không. Ở đó ngoại trừ mấy tên tội phạm trộm cắp vặt đã bị truy nã từ mấy tháng trước thì không xuất hiện thêm ai khác. Lòng tôi nhẹ nhõm được một chút, hy vọng anh ta thật sự là một người bình thường.
Nhược Lan bị động thai nên tôi qua ở hẳn nhà chăm sóc cho chị ấy tận mười ngày. Mọi việc liên quan đến tên kia tôi giao hết cho Xuân Mai, cũng không có thời gian gặp chị ấy để hỏi xem tình hình ra sao. Xuân Mai chưa đến tìm tôi thông báo gì khác, tôi nghĩ hắn ta vẫn nằm lại tại y quán, chưa rời khỏi được.
Sức khỏe Nhược Lan ổn định hơn tôi mới rời khỏi nhà Hoàng phệ. Tôi đi đến ruộng bông để xem xét một lượt tình hình nơi này rồi mới ghé qua y quán. Trên đường đi tôi không quên lướt ngang qua nha môn một lần nữa để kiểm tra. Vẫn không có thông báo nào mới. Kể ra cũng an tâm hơn đôi ba phần.
Lúc tôi đến y quán thì người đàn ông kia đã ngồi dậy được. Thấy tôi lạ nên anh ta cứ nhìn trân trối. Xuân Mai nhẹ nhàng giải thích cùng anh ấy: “Đây là mợ ba, chính mợ đã cứu anh đó.”
Anh ta nghe Xuân Mai nói thì cặp chân mày dãn ra một chút, cúi đầu với tôi: “Cảm ơn.”
Giọng anh ta trầm trầm, ấm áp, do còn bị thương nên có một chút khàn khàn. Chỉ tiếc mấy vết sẹo trên mặt anh ta quá đáng sợ, nếu không tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532762/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.