🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi nhớ lúc còn ở Hải Đông có một lần Cát lên thuyền đi về Diễn Châu bỏ mặc tôi. Lúc đó tôi ốm một trận ra trò, lúc tỉnh dậy cổ họng cũng khô như bây giờ. Tôi cố gắng lấy hết sức, thều thào: “Nhược Lan ơi em khát nước.”



Có người nhẹ nhàng đỡ tôi dậy. Tôi giật mình mở mắt, là Xuân Mai.



“Mợ nằm xuống liền ngủ một mạch ba ngày. Em sợ quá nên đã tìm thầy lang bắt mạch cho mợ. Cũng may mợ là tinh thần không được tốt nên suy nhược, chỉ cần bồi bổ vài ngày sẽ khá hơn.”



Tôi nhìn ra phía cửa, hỏi: “Anh Cát đâu rồi?”



“Thưa mợ cậu đang ở trong phòng. Để em chạy qua kêu cậu.”



Xuân Mai định bỏ đi, tôi nắm lấy tay chị ấy ngăn cản: “Đừng nói gì cả, tôi không muốn gặp anh ấy và cả cô ta.”



Mấy ngày sau đó như lời tôi căn dặn, tôi không thấy Cát và Bảo Trân lấy một lần. Cả ngày tôi chỉ ở trong phòng, đếm từng giờ trôi qua trông cô độc. Cho đến lúc tôi tưởng rằng mình sắp chết vì buồn bã thì người ở Hải Đông báo tin ra, chị cả lâm bồn.



Xuân Mai nhanh chóng thu xếp quần áo rồi chải lại tóc cho tôi để chuẩn bị về lại Hải Đông. Tôi nhìn mình trong gương, trước đây đã vốn không xinh đẹp, bây giờ càng tiều tụy không ra nổi hình hài con người. Tôi chán nản đến mức không buồn cài trâm, nhưng Xuân Mai ở bên vỗ về: “Có như thế nào mợ cũng đừng nên ngược đãi bản thân mình. Mợ phải

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532756/chuong-22.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trần Chân
Chương 22: Tài nữ xứng anh hùng – Tôi là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.