Chẳng mấy chốc ruộng bông vải nhà tôi đã trồi lên những mầm nụ, trắng xóa cả một vùng. Còn tôi thì mải mê ra ruộng cùng mọi người bón phân tưới nước, da đen hơn một ít. Nhưng bù lại, sau những ngày tháng lao động chăm chỉ ấy, tôi và những người nông dân nơi đây thân thiết hơn. Họ đến đây từ mọi nơi, có ngưới vốn gốc mấy đời ở Châu Lạng, có người từ những miền gần đây như Bắc Giang, Thiên Đức, Hải Đông…và cũng có những người từ xa xôi Diễn Châu, Trường Yên. Mọi người ở xa, nề nếp văn hóa cũng không giống nhau, thỉnh thoảng họ thường xảy ra cãi cọ. Nhưng những vụ ẩu đả đó lúc nào cũng được anh Cát và anh Thuần giải quyết ổn thỏa. Dần dà mọi người cũng quen nhau, cũng thấy người ta với mình số phận đều hẩm hiu, làm mướn nuôi thân nên sau tất cả, họ lại làm hòa, lại cùng nhau canh tác. Cây bông càng lớn, tình cảm mọi người càng gắn bó.
Trưa nắng lên cao, mọi người tản ra kiếm chỗ mát ngồi nghỉ trưa. Tôi quay ngược vào chòi, lấy khăn lau những giọt mồ hôi đọng trên trán mình. Nhược Lan ở bên cạnh, xuýt xoa: “Cô ơi hôm nay lại đen hơn nữa rồi.”
Huỳnh Cát đang dùng cơm trưa, nghe Nhược Lan nói, ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Sao cô không ở nhà cho mát, ra đây làm gì.”
Tôi ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn cơm một cách tự nhiên, hình như dạo gần đây tôi đều như vậy, thong thả khi ở bên Cát chứ không lo lắng như trước nữa: “Ở nhà chán lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.