*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phản tặc là sao?” Huỳnh Cát chậm rãi lập lại câu hỏi.
Tôi ú ớ không biết trả lời như thế nào. Cũng may Tú Bình nhanh trí lên tiếng: “Hôm trước chúng tôi đi chùa tình cờ gặp một người đàn ông. Hắn ta nhìn bặm trợn và thương tích đầy mình. Hôm nay Chân ra đường thì thấy cáo thị truy nã hắn.”
Huỳnh Cát nghe đến phản tặc thì đâm ra lo lắng: “Hắn có làm gì em…” anh ta ngưng một lúc rồi nói tiếp “làm gì hai người không?”
Tú Bình lắc đầu: “Không làm gì cả. Chúng tôi trông thấy hắn thì sợ quá nên cho xe chạy luôn. Không biết hắn còn sống không nữa.”
Huỳnh Cát nghe nhưng lại tỏ vẻ không mấy tin tưởng. Dù gì thì tôi và Tú Bình cũng không nói gì thêm nữa nên anh cũng chẳng khai thác được gì nên đành cho qua: “Mai mốt có cần đi đâu thì nói tôi đưa cho đi.”
Anh ta nói trống không, tôi chẳng biết anh muốn nói với tôi hay với Tú Bình. Nhưng Tú Bình thì có vẻ chẳng quan tâm gì đến những lời anh nói. Tôi nghĩ chị còn quan tâm tên phản tặc kia hơn. Rốt cuộc thì họ quen biết như thế nào đây?
*
* *
Tôi cứ nghĩ Huỳnh Cát đã quên đi những gì hôm ấy nghe được nhưng anh hoàn toàn không như thế. Hôm sau lúc Tú Bình ra khỏi nhà, không lâu sau Huỳnh Cát cũng rời khỏi. Tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532732/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.