Chương trước
Chương sau
Mấy người Côn Sơn cùng đi thang máy đến lầu nơi Tổng đường chủ nằm, trên lầu đầy các vị huynh đệ đến từ Tổng đường và nhân viên y tế lui tới, trừ đó ra không có người ngoài, vì ẩn nấp, tầng lầu này chỉ có một bệnh nhân là Tổng đường chủ.

Thời điểm Côn Sơn đến, thấy được mấy vị đại gia khác trong nội đường, hỏi bệnh tình Tổng đường chủ: “Tổng đường chủ thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói khả năng không chịu được mấy giờ nữa, người nhà đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự rồi.” Một vị đại gia thở dài một hơi nói.

“Vậy trong nội đường hiện tại như thế nào?” Côn Sơn sợ sẽ đại loạn, bởi vì trong nội đường không có phó đường chủ để thay thế Tổng đường chủ.

“Chúng ta ngoại trừ mấy người có cơ hội cực cao thay vị trí Tổng đường chủ, ai cũng chưa nói, sợ sẽ gây rối loạn.” Mọi người trong hành lang, kiên nhẫn lẳng lặng chờ, sắc trời dần dần phát sáng lên, ai cũng không có tâm tư ăn sáng, mọi người trầm mặc mà sốt ruột trong hành lang chờ.

Lại một lát sau một vị y tá đi tới đối với bọn họ nói: “Tất cả các vị, ông ấy đã tỉnh, muốn gặp các vị.”

Mấy người mang theo tâm trạng trầm trọng đi vào trong phòng, một người phụ nữ trung niên, cũng không kinh ngạc liếc nhìn bọn họ xong, cúi đầu xuống tiếp tục chết lặng nhìn Tổng đường chủ hồi quang phản chiếu trên giường.

Tổng đường chủ thấy đến mọi người đã đến, có chút giật giật khóe miệng, đối với bọn họ vẫy vẫy tay: “Đến rồi à!”

“Đường chủ…” lúc mọi người nói chuyện, đều lộ ra có chút nghẹn ngào, ở chung đã lâu, đều có cảm tình rất sâu đậm.

Tổng đường chủ đáp lại bọn họ một ánh mắt các ngươi an tâm: “Người, cuối cùng cũng phải chết, sau khi tôi đừng quá đau buồn, phải nhớ tất cả lấy nội đường làm trọng.”

Tất cả mọi người gật đầu, thấy bọn họ đều gật đầu, Tổng đường chủ rất vui, hướng Côn Sơn vẫy vẫy tay: “Cậu, tới.”

“Tổng đường chủ.” Côn Sơn giơ tay cầm chặt tay ông vươn ra, đó là một mảnh tuyệt vọng lạnh buốt.

Tổng đường chủ dùng ánh mắt an tâm nhìn hắn hơi há mồm, thời điểm muốn nói cái gì, đột nhiên thở dốc liên tục, Côn Sơn đem lỗ tai tiến đến bên miệng ông: “Ngài nói.”

“Tôi…” Tổng đường chủ chỉ nói một chữ tôi, liền không nói tiếp được nữa, ông hơi nâng tay lên, từ trong tay Côn Sơn trượt xuống…

Sau đó chữ tôi kia, trở thành một chữ cuối cùng ông nói trên thế giới này, trong phòng bệnh chặt hẹp, có người nghẹn ngào khóc rống, có người thờ ơ lạnh nhạt, Côn Sơn run rẩy nắm tay Tổng đường chủ, thật lâu không nói.

Rời khỏi phòng bệnh về sau, hốc mắt Côn Sơn đỏ lên một vòng, bước chân cũng có chút ít phù phiếm, được A Hổ đỡ lên xe trở lại Tổng đường, bởi vì Hình đường đại gia nói, bọn họ phải lập tức triển khai cuộc họp, Tổng đường chủ đi rồi, tuy bi thống, nhưng bọn họ phải lấy đại cục làm trọng, mau chóng chọn ra Tổng đường chủ mới, bởi vì thời điểm đường chủ ra đi cái gì cũng chưa nói, cho nên chuyện trở nên khó giải quyết.

Tất cả mọi người ởi trước bàn ngồi xuống, Hình đường đại gia nói: “Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chọn ra Tổng đường chủ mới, Tổng đường chủ đã không có để lại di chúc, tôi đề nghị dùng phương thức bỏ phiếu để biểu quyết. Mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi người cảm thấy như vậy công bằng, biểu thị không có ý kiến.

“Như vậy tất cả bắt đầu chọn! Tôi chọn Tọa đường đại gia, luận lai lịch hắn sắp xếp thứ nhất.” Hình đường và Tọa đường là anh em kết nghĩa, hắn tự nhiên phải nâng anh em mình lên.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn xem, cũng đang thảo luận, việc này liên quan tới tiền đồ sau này của bọn họ, và tương lai Trí Đường, phải thận trọng.

Tọa đường đại gia tuổi tác đã cao, nếu như ông làm Tổng đường chủ, vậy Hình đường đại gia không phải phó đường chủ thì còn ai, đợi Tọa đường đại gia trăm tuổi về sau, hắn sẽ là đường chủ, trách không được hắn tích cực như thế, hắn không ngốc, người khác cũng không ngốc.

Côn Sơn không có ý định tranh giành cái gì, chỉ ngồi ở một bên quan sát, bọn họ cạnh tranh.

Hình đường đại gia nói xong Bồi đường đại gia không vui, hắn và Tọa đường đại gia có chút đụng chạm, tuy chỉ va chạm nhỏ, nhưng Tọa đường đại gia trở thành Tổng đường chủ, đối với hắn hẳn là không có chỗ tốt, hắn nói: “Chúng ta chọn chính là đường chủ, phải nói đến năng lực, không phải bối cảnh? Nói về năng lực và chiến công, ở đây mỗi một vị đều không xê xích gì nhiều.”

Quản đường cũng gật đầu nói: “Tôi cảm thấy Côn Sơn không tệ, tuổi trẻ tài cao lại có chiến công trác tuyệt, tôi chọn Côn Sơn, hắn làm đường chủ, tôi chịu phục.”

Côn Sơn người vô tội bị liên lụy đi vào, khiêm tốn nói; “Tôi tài sơ học thiển, tuổi còn nhỏ, không đủ để gánh trách nhiệm này, không ổn không ổn, mọi người đang ngồi ở đây đều so với tôi mạnh hơn, so với tôi có kinh nghiệm.”

Lời này nói đủ thành khẩn, rất xuôi tai, Lễ đường đại gia là một người rất nhã nhặn, hắn đối với lễ nghi rất có hiểu biết, nhưng đối với ai làm đường chủ, hắn không có cái nhìn gì, bởi vì mặc kệ ai làm đường chủ, hắn cũng vẫn là lễ đường, cái vị trí này không nổi tiếng ít được quan tâm, chắc có lẽ không có người cùng hắn tranh đoạt.

Nhưng so với Tọa đường đại gia cao lớn thô kệch, hắn thưởng thức khí chất của Côn Sơn, đủ bình tĩnh hắn ưa thích: “Tôi cũng chọn Côn Sơn.”

“Lý do của ngài là cái gì?” Tọa đường đại gia hỏi, lời nói của vị Lễ đường đại gia này, thường sẽ làm người ta dở khóc dở cười.

“Côn Sơn rất có khí chất, phù hợp với cái tên cao nhã (thanh lịch+tao nhã) của Trí Đường chúng ta.”

Mọi người yên lặng, tôi xin đại ca! Bọn họ là đang chọn lão đại cho bang phái, không phải chọn hoa khôi được không?

Nhưng người ta chức cao, hắn đã chọn không thể không có giá trị, nên được xem như một phiếu.

Tọa đường đại gia nói: “Tôi tự đề cử chính min, toio cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm.”

Hai so hai bằng, hiện tại chỉ xem ý của Côn Sơn và Bồi đường đại gia, Hình đường đại gia hỏi Côn Sơn: “Cậu thấy thế nào?”

Côn Sơn không muốn tranh đoạt vị trí Tổng đường chủ, lại cảm thấy Tọa đường đại gia làm việc vô cùng bảo thủ, bất lợi với Trí Đường: “Tôi bỏ quyền.”

Hắn bỏ quyền, dù sao so với chọn chính mình tốt hơn.

Quyết định mấu chốt nhất rơi vào trong tay Bồi đường đại gia, hắn chọn ai người đó là Tổng đường chủ, nhưng hắn không coi trọng Tọa đường đại gia, nhưng Côn Sơn tựa hồ thật sự không có ý tranh giành chức vị Tổng đường chủ, hắn suy nghĩ có chút khó xử, nói: “Để tôi suy nghĩ thật kỹ, cho tôi một chút thời gian.”

Tất cả mọi người đồng ý, đây là đại sự, hắn phải nghĩ kỹ!

Các tiểu đệ sau khi dâng trà cho bọn họ lại lui ra ngoài, mấy người đều ngồi chờ đáp án, thẳng đến có người đến báo: “Chư vị đại gia, Tổng đường chủ phu nhân đến, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp chư vị.”

“Mau mời.”

Bọn họ nhìn thấy một vị phu nhân trung niên đi vào phòng họp, nhìn về phía chư vị ở đây hỏi: “Xin hỏi vị nào họ Lục?”

“Tôi.” Côn Sơn đứng lên.

“Đây là chồng của tôi trước khi lâm chung đưa cho tôi, hắn kêu tôi giao lại cho Tiểu Lục.” Vị phu nhân kia nói xong trịnh trọng từ trong túi móc ra một cái ngọc ban chỉ đưa cho Côn Sơn.

Côn Sơn liền giật mình, nói lời cảm ơn tiếp nhận: “Cảm ơn chị dâu.”

“Không cần, tôi chỉ là hoàn thành tâm nguyện của chồng tôi, hiện tại đồ đã giao cho cậu, tôi cáo từ.” Vị phu nhân kia nói xong quay người rời đi.

Mọi người nhìn ngọc ban chỉ trong tay Côn Sơn, Quản đường nói: “Ban chỉ đại biểu quyền lợi, Tổng đường chủ cho Côn Sơn cái này, chính là đại biểu ngài muốn cho Côn Sơn làm Tổng đường chủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.