Lục lão gia cố gắng bình tĩnh, lại hỏi Bảo Châu: “Con xác định không phải do con làm? Con suy nghĩ lại thật kỹ, nếu nghĩ ra cái gì thì nói cho cha biết, biết sai mà sửa mới là thiện lương.”
Bảo Châu không biết cái gì gọi là thiện lương, nhưng cha cô trước kia đã từng nói, không thể nói dối, cho nên Bảo Châu kiên trì nói: “Con không có.”
“Con lại suy nghĩ thật kỹ!”
“Cha, cha đây là đang bức Bảo Châu.” Chẳng lẽ muốn vu oan giá hoạ sao?
Đại phu nhân ở một bên nói: “Chúng ta cũng biết chỉ số thông minh của Bảo Châu, có phải là nó không cẩn thận đẩy Tiểu Ôn ngã xuống, không dám gánh chịu, cho nên nói dối. Hoặc là nó làm, lại bị dọa quên rồi?”
Ôn phu nhân cũng nói: “Nhất định là nó không muốn nhận tội, ông thông gia ông cần phải chủ trì công đạo cho con gái tôi, tôi sẽ đưa nó đến cục cảnh sát! Để nó ngồi tù!”
Lục lão gia suy nghĩ chuyện này quá lớn, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nhà, hình như cũng chỉ có biện pháp này, kêu Lục Hoài Ninh gọi điện thoại cho cục cảnh sát, kêu bọn họ mang mấy người tới điều tra chuyện này.
Tuy nói việc xấu trong nhà không thể lộ ra bên ngoài, nhưng ông hi vọng chuyện có thể được giải quyết công bằng, mà ông tuy là chủ gia đình, nhưng không phải pháp luật, nên để cho pháp luật giải quyết a!
Côn Sơn không đồng ý: “Các người không thể đối với Bảo Châu như vậy! Bảo Châu là người vô tội!”
“Đó là cậu nói, chúng ta lại không cho là như vậy, ai cho rằng như vậy, ai nói đi nha!” Đại phu nhân lớn lối nói.
Côn Sơn nhìn về phía mọi người chung quanh, tùy tiện chỉ một người: “Còn có ai biết rõ chân tướng, nói ra sẽ có phần thưởng, cậu thấy được sao?”
“Không có.”
“Còn cô?”
“Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Một nha hoàn lắc đầu, thời điểm chuyện phát sinh, bọn họ toàn bộ ở trong sân.
Côn Sơn thở dài, lúc cho rằng chuyện phải lâm vào cục diện bế tắc, Tiểu Hồng đột nhiên mở miệng, Tiểu Hồng thích nói theo, nhất là câu người khác đã từng nói, nó nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm”, cho rằng người nọ đang cùng với nó chơi đùa nói chuyện.
Thuận miệng nói tiếp, giọng giống Ôn tiểu thư: “Đồ vô dụng, lỡ nó phát hiện tao không có mang thai, chúng ta sẽ xong đời.”
Sau khi nói xong, Côn Sơn hai mắt tỏa sáng, mọi người đều cả kinh.
Nhất là đại phu nhân: “Cái con vẹt này nói bậy!”
Côn Sơn đã tính trước kêu người mang mấy hột đậu phộng đến: “Có phải nói bậy hay không, chúng ta nghe xong sẽ biết, phải biết Tiểu Hồng nhà tôi được xưng là cái máy sống. Tiểu Hồng nghe lời, tao cho mày đậu phộng, mày tiếp tục.”
Tiểu Hồng được ban thưởng. Quả nhiên tiếp tục, học giọng Thải Vân nói: “Vậy phải làm cái gì bây giờ?”
“Đợi nó nói ra, thì đã chậm, không bằng chúng ta vu oan nó , lát nữa mày đuổi bọn người hầu ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của tao đi qua, sau đó tao giả vờ bị nó đẩy từ trên lầu xuống.” Tiểu Hồng lại học giọng Ôn tiểu thư, đọc không sót một chữ, giống như đúc.
Sau khi Tiểu Hồng nói xong, đại phu nhân kích động, lắc đầu nói: “Lão gia chớ tin, đó bất quá là một con chim, nó vu oan Tiểu Ôn.”
“Có phải vu oan hay không, chỉ cần đi mời bác sĩ đến kiểm tra lại, tự có kết quả. Bác gái làm gì kích động như vậy? Trừ phi trong lòng có quỷ.” Côn Sơn thừa thắng xông lên, bảo hộ Bảo Châu thật sự là một khắc cũng không thể thư giãn.
“Tôi là lo lắng Tiểu Ôn, không muốn nó bị người ta vu oan. Nó vừa mới mất đi đứa nhỏ, sao có thể để cho nó bị người ta hoài nghi, đi làm cái loại kiểm tra vũ nhục người khác này?” Đại phu nhân vùng vẫy giãy chết.
Ôn phu nhân không tin con gái của mình sẽ ti tiện như vậy: “Con tôi làm sao có thể không mang thai, cậu không thể vu oan nó, vì thanh bạch của con tôi, tôi đồng ý kêu người đến kiểm tra.”
Đại phu nân há to miệng, muốn khuyên Ôn phu nhân thu hồi tâm ý, cũng đã không còn kịp, Bát phu nhân thấy sắc mặt đại phu nhân đã biết rõ con vẹt kia nói khả năng mới là thật, đây là thời điểm tốt cho bà tranh công, Bát phu nhân cùng đại phu nhân bất hòa, cùng Lục Hoài Ninh cũng chưa nói tới tình nghĩa gì.
Hiện tại thế lực Côn Sơn chính là như mặt trời giữa trưa, bà không có con, tương lai tất cần nhờ vào đứa con trai của người khác nuôi dưỡng, so với Lục Hoài Ninh, bà muốn ủng hộ Lục Côn Sơn, Bát phu nhân nói: “Kỳ thật không cần mời người khác, chỉ cần tôi xem một chút sẽ biết rõ chân tướng, phụ nữ mang thai hay không, sanh non hay không, rất dễ nhận biết. Vì để công bằng, Ôn phu nhân muốn cùng tôi đi vào không, vị nữ quyến nào nếu hoài nghi thiệt giả có thể cùng đi vào, mọi người cùng nhau làm chứng.”
Lục lão gia từ trước đến nay đối với Bát phu nhân là nói gì nghe nấy, nghe vậy cảm thấy là biện pháp tốt: “Liền theo như bà nói xử lý đi.”
Ôn phu nhân rất có lòng tin, gật đầu biểu thị đồng ý đi vào.
Đại phu nhân thấy đại thế đã mất, ngồi trong góc cúi đầu không nói gì, bà chỉ hi vọng chuyện này đừng liên lụy đến bà.
Lúc hai người đi vào Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại, hai người vén chăn lên xem xét, lập tức có đáp án, ép hỏi bác sĩ, hắn nói là nhận của Ôn tiểu thư một số tiền lớn, giúp cô diễn trò mà thôi.
Thải Vân cũng khai báo, khóc cầu mọi người tha thứ, thậm chí từ trong tủ chén lấy ra cái gối nhỏ Ôn tiểu thư bình thường cột vào trên bụng, tất cả yêu cầu lớn nhỏ.
Chân tướng đã rõ, Bảo Châu thoát khỏi hiềm nghi.
Lục lão gia tức giận, lần này làm Tiểu Ôn quá đáng rồi, ý của ông là giao cho Bảo Châu xử trí, ông hỏi Bảo Châu: “Con muốn xử trí nó như thế nào? Đưa đến cục cảnh sát hay là để cho Hoài Ninh ly hôn nó, con nói xem, cha muốn nghe ý kiến của con.”
Bảo Châu suy nghĩ nói: “Nhược Lan trở lại Sơn Tây rồi, không có người nấu cơm cho con.”
“Cho nên con muốn Tiểu Ôn đi nấu cơm cho con?” Lục lão gia mở rộng tầm mắt.
Bảo Châu thật ra là muốn đem đầu bếp của Ôn tiểu thư mượn dùng vài ngày, nhưng không đợi cô giải thích, Lục lão gia đã vỗ tay : “Cứ làm như thế, tiểTiểu Ôn lần này hơi quá đáng rồi, để nó đến nhà Bảo Châu, làm người hầu một tháng, tự hối lỗi.”
Ôn phu nhân không có ý kiến, lần này là con gái bà làm sai rồi, chỉ cần Hoài Ninh ly hôn Tiểu Ôn là được.
Đại phu nhân bản thân khó bảo toàn, cũng không có phát biểu ý kiến, trong lòng thống hận Ôn tiểu thư vô dụng, thật vất vả tạo cơ hội, cũng làm hư rồi.
Lục Hoài Ninh vốn đã chán ghét Ôn tiểu thư, hắn cũng rất ít về nhà, xảy ra chuyện này, hắn càng chán ghét Ôn tiểu thư, thậm chí còn có chút oán hận cô, ước gì cả đời không gặp được cô: “Cha, con nghe theo cha.”
“Ai! Còn tưởng rằng con rốt cục có con rồi, không nghĩ tới chuyện lại thành như vậy.” Lục lão gia rất thất vọng.
Lục Hoài Ninh thấy ông muốn trưởng tôn như vậy, nghĩ tới Diệp Dung Thanh, thừa cơ nói: “Cha, Diệp Dung Thanh mang thai.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn lộ dra kinh ngạc, không đợi hắn giải thích, Lục Hoài Ninh ho nhẹ vài tiếng nói: “Là của con. con muốn nạp cô ấy làm thiếp.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]