Chương trước
Chương sau
“Vậy có thể đọc cho mọi người nghe được không?”

Bảo Nguyệt nghĩ thầm may mà mình có chuẩn bị trước sẽ bị kêu đọc, há miệng nói ngay: “Tôi ghi chính là

《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, trăng sáng có khi nào? Nâng chén hỏi trời xanh. Không biết trên thiên cung…”

Không đợi cô đọc xong, dưới đài có người đã mở miệng: “Không đúng! Số lượng từ không đúng, 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 có chín mươi lăm chữ, phía trên này chỉ có bảy mươi ba chữ.”

“Không có khả năng!” Bảo Nguyệt kêu lên.

“Thật sự, tôi còn chưa tính dấu chấm câu.” Vị kia trung thực hồi đáp.

“Anh nhất định là nhìn lầm rồi!” Trán Bảo Nguyệt nhanh chóng toát mồ hôi, điều này sao có thể?

Nhưng rất nhanh những người khác cũng đếm ra, hoàn toàn chính xác không đúng!

Bảo Nguyệt tức giận đá một cái, mắc cỡ chết người, lại đột nhiên đá chúng thứ gì, tựa hồ là một quyển trục, quyển trục kia bị cô đá lăn dưới đáy bàn, có người nhặt lên mở ra xem, nhìn thấy phía trên đúng là《 Thủy Điệu Ca Đầu 》.

Người sáng suốt xem xét cũng biết là chuyện gì xảy ra, tam phu nhân tiếp nhận quyển trục hỏi Bảo Nguyệt: “Đây là cuốn con muốn tìm à?”

Tác giả như thế nào lại cầm sai quyển trục của mình, nhận lầm chữ chỉ có một khả năng, hai cái quyển trục không phải do cô viết, tất cả mọi người đều biết chuyện, ngầm hiểu lẫn nhau nhìn xem cô, Bảo Nguyệt cảm giác mình thật quá mất mặt, nhìn một vòng về sau, hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu có thấy ai đổi chữ của tôi không?”

Nhân viên phục vụ lắc đầu lúc này Cù thiếu bế Kiều Kiều từ trên lầu đi xuống, sau lưng áo sơ mi của hắn có nét mực lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cái “Chữ” kia cùng cái “Chữ” làm Bảo Nguyệt mất mặt không có sai biệt.

Bảo Nguyệt thấy lập tức tiến lên: “Chữ sau lưng anh từ đâu mà có?”

“Chữ? Đâu có chữ?” Cù thiếu đưa thay sờ sờ sau lưng, sau đó thoải mái cười cười: “Đó là Kiều Kiều vừa rồi bị dính mực, cũng không biết là ai trông giữ Kiều Kiều, như thế nào đem đứa nhỏ đặt ở trên mặt bàn, làm cả người đầy mực.”

Bảo Nguyệt nghe vậy cũng hỏi mọi người ở đây: “Là ai đem nó đặt trên bàn?”

Một nhân viên phục vụ yếu ớt giơ tay lên nói: “Là cô kêu tôi ôm nó đi, nhưng tôi không biết phải đưa cho ai, cho nên đã đặt lên bàn.”

Vạn Phú Quý nghĩ chuyện này bất quá là chuyện ô long, cái đó là do Bảo Nguyệt gieo gió gặt bão, có chút mất hứng đối với Bảo Nguyệt nói: “Con lui ra đi! Bảo Trân trình bày chữ viết của con đi.”

Bảo Trân biểu hiện ra qua đi, Vạn Phú Quý đi viết chữ.

Bảo Nguyệt quay đầu nhìn về phía tiểu cừu nhân Kiều Kiều, thấy Cù thiếu đang nhìn mỹ nữ nào đó, lập tức tiến lên dịu dàng cười cười: “Mới vừa rồi là ngoài ý muốn, anh đi lo việc của anh đi! Kiều Kiều để tôi bế.”

Cù hiếm thấy mỹ nhân trước mắt, lại nghĩ Bảo Nguyệt là dì Kiều Kiều, chắc có lẽ không có vấn đề, đem Kiều Kiều giao cho cô: “Bế cho tốt.”

Bảo Nguyệt cười tiếp nhận đứa nhỏ, đợi Cù thiếu không có chủ ý, đi đến trong góc, thò tay đi véo Kiều Kiều: “Ai kêu mày trêu cợt tao, tao không đối phó được mẹ mày thì thôi, chẳng lẽ tao còn không đối phó được, một đứa nít ranh như mày sao?”

Thế nhưng cô nói quá sớm, bởi vì sau một phút không đợi tay của cô véo mặt Kiều Kiều, nước tiểu đồng tử chính tông rơi vãi trên bộ lễ phục đắt tiền của cô, ướt một mảng lớn.

Bảo Nguyệt kinh hãi nhỏ giọng chửi bới: “A! Bẩn chết đi được! Mày cái đứa buồn nôn này! Hôm nay tao không để cho mày đẹp mắt, tao không gọi Bảo Nguyệt, tao véo mày!”

Bảo Châu đang đi khắp nơi tìm Kiều Kiều, nhìn thấy Bảo Nguyệt bế cục cưng, bước nhanh tới, một tay ôm lấy Kiều Kiều.

Bảo Nguyệt thấy Bảo Châu lập tức kể tội, muốn cho Bảo Châu phạt phạt đứa nhỏ: “Con trai chị tè lên người tôi, còn có đứa nhỏ này cũng quá ngu ngốc rồi, chị nhớ quản nó cho tốt a! Đã nửa tuổi còn tè ra quần, không biết xấu hổ sao?”

Bảo Châu nghe vậy nhìn thoáng qua váy Bảo Nguyệt: “Chị cảm thấy cục cưng rất thông minh a! Bởi vì lúc chị ba tuổi còn tè ra quần, Kiều Kiều nhà chúng ta giỏi quá!”

Bảo Nguyệt tức giận không thôi, có ai cưng chiều con trai như vậy không? Quá mức đi!

Bảo Châu vừa bế con đi, Côn Sơn đã hướng bên này đi tới, đang bế Tiếu Tiếu bốn phía tìm Bảo Châu, Tiếu Tiếu ầm ĩ đòi mẹ, thấy Bảo Nguyệt nói: “Có nhìn thấy Bảo Châu không?”

Bảo Nguyệt biết rõ Côn Sơn có tiền, tức giận nói: “Nhìn thấy, con của anh vừa rồi tè lên người tôi, bị Bảo Châu ôm đi rồi. Nghe nói Bảo Châu ba tuổi còn tè ra quần, con của anh thích tè ra quần như vậy, có phải di truyền ngu đần của Bảo Châu không? . Chỉ là bộ đồ này của tôi mới may đấy, anh xem việc này nên xử lý thế nào?”

“Tôi đền, sau đó gọi người đưa tới cho cô.”

Côn Sơn nói xong vừa muốn đi, Bảo Nguyệt nói: “Anh đi tìm Bảo Châu, để tôi bế Tiếu Tiếu giúp cho.”

“Không cần, tự tôi sẽ bế Tiếu Tiếu.” Côn Sơn quay người đi.

Đêm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, Vạn Phú Quý hỏi hai đứa con gái hợp ý ai. Bảo Trân lắc đầu, một người cô cũng không để ý, gặp phải tên Cù thiếukia, chỉ lo tức giận, bất quá ngược lại có mấy thanh niên tài tuấn hẹn cô mà.

Bảo Nguyệt cảm thấy đêm nay rất không may, cô cũng chỉ lo tức giận, liền xem xét đối tượng đều quên hết, lắc đầu: “Không có.”

Vạn Phú Quý thở dài, cảm thấy bữa tiệc này thật uổng phí, ôm một tia hi vọng hỏi Bảo Châu: “Con thấy thế nào?”

“Cha, cha đem Bảo Trân gả cho Tiểu Cù Tử a!” Bảo Châu vẫn còn nhớ thương hai phần bánh kẹo cưới.

Vạn Phú Quý nghe xong hai mắt tỏa sáng: “Đề nghị này không tệ, tiểu tử Cù gia kia, môn đăng hộ đối, lại quen biết với con, thân như người trong nhà. Cha thích!”

Bảo Trân không thích, lầu bầu vài câu về sau, đi lên lầu.

Vạn Phú Quý lại hỏi Bảo Nguyệt: “Vậy còn Bảo Nguyệt? Con thấy ai thích hợp Bảo Nguyệt?”

Bảo Châu đếm trên đầu ngón tay suy nghĩ, có ai có thể để cô ăn được một lúc hai phần bánh kẹo cưới nữa, A Long và A Hổ đều đã có vợ rồi, chỉ còn Tiểu Đông, nhưng Bảo Nguyệt đối với Tiểu Đông thật dữ tợn, vì suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Đông, vẫn không được. Sau đó cô suy nghĩ một vòng, không nghĩ ra được: “Không biết.”

Kỳ thật Côn Sơn có một người để chọn, Mộc Thường Khoan đang độc thân, lại tuấn tú lịch sự, còn giàu có, tiền đồ vô lượng, nhưng cô em vợ này nhìn thế nào, cũng không xứng với Mộc Thường Khoan, nên không có nói ra.

Sáng ngày thứ hai, Bảo Nguyệt vừa rời giường, nhận được đồ Côn Sơn phái người đưa tới, nói là bồi thường quần áo cho cô, cảm thấy anh rể này không tệ, hay là dụ dỗ hắn thử xem, trong túi ngoại trừ một bộ quần áo, còn có một tờ giấy, trên giấy viết: cho con trai tương lai của cô, nếu có. Tương lai nó có thể tè lên người tôi, ta sẽ không so đo với nó.

Bảo Nguyệt tức giận mang thứ đó ném trên mặt đất kêu lên: “Lục Côn Sơn, đừng khinh người quá đáng!”

Côn Sơn ở Lục gia, vừa rời giường đã hắt hơi một cái, đột nhiên cũng nhớ tới Bảo Nguyệt, trong lòng hừ lạnh một tiếng nói: Ai kêu cô mắng vợ con tôi ngốc, đàn ông có đôi khi cũng sẽ nhỏ nhen.

Bài thơ Thủy điệu ca đầu – Trung thu

Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao

Chẳng hay trên đây cung khuyết

Đêm đó nhằm năm nao?

Rắp định cưỡi mây lên đến

Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

Cao ngất lạnh lùng sao?

Đứng múa vời thanh ảnh

Trần thế khác chi đâu.

Xoay gác đỏ

Luồn song lụa

Rọi tìm nhau

Chẳng nên cừu hận

Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau

Người có buồn, vui, ly, hợp

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

Tự cổ vẹn toàn đâu

Chỉ nguyện người trường cửu

Ngàn dặm dưới trăng thâu.

(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.