Chương trước
Chương sau
Thấy hắn thật lâu không nói chuyện, sau tấm bình phong Lục Côn Sơn nhìn thời gian, đầu tiên lên tiếng: “Nói đi! Vì cái gì muốn mua súng ống đạn dược?”

“Ông chủ tôi đang cần, nghe nói vũ khí của ngài không tệ, cho nên tôi tới, giá tiền tùy ngài định, đừng quá không hợp lý là được, nhưng phải cho tôi 1% tiền boa, nếu không, tôi sẽ đổi chỗ khác.” Không có tiền boa, hắn không phải uổng công vất vả sao? Mấy ngày nay ăn chơi đàng điếm, đang đợi có người đến tính tiền.

Côn Sơn không có nhận ra giọng của hắn, chỉ cảm thấy là người dùng công phu sư tử ngoạm, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiền boa một phần cũng sẽ không cho ngài, đây là quy củ của tôi! Nếu như ngài còn có một tia thành ý, trả lời vấn đề của tôi, nếu không mời ngài rời đi.”

“Ngài một phần cũng không cho?”

Côn Sơn gật đầu, than khổ: “Tiền của tôi được đổi bằng sinh mệnh, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, mời trở về đi!”

“Tôi không tin Hồng Kông cũng chỉ có một mình ngài bán súng ống đạn dược.” Chảnh cái gì? Thù mỗ xoay người rời đi.

Côn Sơn cũng không miễn cưỡng: “Xin cứ tự nhiên.”

Hắn không cần tiền tài bất nghĩa, không làm buôn bán với lý do không chính đáng.

Không có lý do hắn sẽ không nhận đơn hàng, bởi vì súng ống đạn dược của hắn không bán cho ác đồ, không thể dùng để tổn thương người vô tội.

Thù mỗ ở Hồng Kông dạo qua một vòng, bốn phía nghe ngóng, đều không có tung tích súng ống đạn dược tốt, thời loạn thế, nhiều người Trung Quốc mua súng ống đạn dược, nhưng súng ống đạn dược tiên tiến ở Trung Quốc cũng không phải dễ tìm như vậy, hắn tìm tới tìm lui, chỉ tìm được một ít kiểu cũ, hoặc là loại thô sơ.

Càng nghĩ, chỉ có thể mặt dày mày dạn lại đi một lần, đau khổ khẩn cầu nhiều lần về sau, Côn Sơn rốt cục chịu gặp hắn, vẫn cách bình phong, Thù mỗ đầu tiên nói nguyên nhân: “Ông chủ tôi kêu tôi mua súng ống đạn dược trở về cho ông ấy nhìn xem, có phải hàng cao cấp không, là đồ tốt có lẽ chúng tôi sẽ còn làm ăn tiếp với ngài.”

“Ông chủ ngài là ai?”

“Thân phận cụ thể không thể nói cho ngài biết, chỉ có thể nói, tôi là một bang phái ở Thượng Hải , ông chủ của tôi là ai, tôi muốn ngài thông minh như vậy, đại khái có thể đoán ra được.”

Côn Sơn nghe giọng nói này có phần quen tai, lén lúc kêu người tới, lên tiếng hỏi rõ tướng mạo của Thù mỗ xong, Côn Sơn có chút do dự, theo đạo lý buôn bán với bang phái nhà mình, có lẽ không tính vi phạm hiệp nghĩa chi đạo, thế nhưng mọi thứ ai có thể chắc chắn, Côn Sơn nói: “Chỉ như thế sao? Vậy tại sao một mình chạy đến Hồng Kông, mà không phải đi nơi khác? Nghe nói kẻ thù của Thù tiên sinh ở Hồng Kông, là thật không?”

“Là thật. Không nói gạt ngài, lần này tôi mua súng ống đạn dược cũng là vì đối phó hắn, tôi không tin cầm vũ khí tiên tiến của ngài đi, tôi còn không làm gì được một tiểu tử nông thôn sao?”

“Vậy tôi càng không có khả năng bán cho ngài rồi.” Côn Sơn nói.

“Vì cái gì?” Thù mỗ khó hiểu.

“Về sau ngài sẽ biết.” Côn Sơn đứng dậy, cách bình phong đi ra.

Cách một tầng bình phong, bóng lưng kia lại làm cho Thù mỗ có loại cảm giác quen thuộc, cẩn thận tưởng tượng, hình dáng người nọ hình như có chút giống Lục Côn Sơn, không thể nào? Lục Côn Sơn buôn bán vũ khí?

Lục Côn Sơn từ sau tấm bình phong rời đi, mở cửa, trực tiếp vào một gian phòng ở lầu hai.

Đứng ở bên cửa sổ A Thiếu xoay người lại đối với Côn Sơn nói: “Sơn ca, anh không nên lộ diện, hắn hình như đã hoài nghi.”

Côn Sơn cũng không khẩn trương ngồi xuống: “Cho dù hắn trở về đâm thọc cũng vô dụng, hắn không có chứng cớ, dựa vào một bóng lưng có thể nói rõ cái gì? Hơn nữa coi như là thật, chuyện buôn bán, tôi không có vì bang phái bắc cầu mai mối, bọn họ cũng không quản được tôi.”

“Anh cố ý sao?”

“Tôi không hi vọng Tổng đường chủ cảm thấy tôi dễ bắt nạt.” Cho nên cố ý thả ra chút tin đồn, hy vọng có thể mượn chuyện này làm cho Tổng đường chủ thỉnh thoảng cũng tôn trọng ý kiến của hắn, ví dụ như ở lại Hồng Kông.

“Thế nhưng anh làm như vậy có thể sẽ chọc giận hắn, thực lực bây giờ của chúng ta còn chưa đủ đối đầu với Tổng đường chủ, quả thực là lấy trứng chọi đá.”

Côn Sơn nói: “Chúng ta không phản bội bang phái, nếu ông ta vì vậy mà muốn đối phó tôi, vậy ông ta thật ấu trĩ. Một đại nhân vật trải qua sóng to gió lớn đ, hẳn là có trí tuệ lớn. Tôi nghĩ ông ta có khả năng nhất thời bị mờ mắt, phán đoán sai lầm, nhưng không phải cả đời đều phán đoán sai lầm, chờ xem đi!”

“Hi vọng vậy.”

“Ta muốn đưa mấy người có thể sử dụng đi vào trường quân đội Hoàng Bộ, tôi cảm thấy tương lai bên cạnh chúng tôi có thể sẽ cần loại người tài giỏi này.” Kỳ thật Côn Sơn vốn định chính mình đi, bất đắc dĩ thật sự không có thời gian, mà đi quản lý trường học, vậy không thể thường xuyên ở bên vợ rồi.

A Thiếu suy nghĩ nói: “Tôi mang theo mấy đồ đệ có tài, người học thông tin có lẽ không tệ, người học quản lý không sai, ngày mai tôi hỏi ý của bọn họ.”

“Vất vả cậu rồi.” Côn Sơn rất coi trọng A Thiếu.

A Thiếu cũng có thể cảm giác được hắn xem trọng, nói thật hắn vốn tưởng rằng A Long, A Hổ đi theo Côn Sơn lâu như vậy, Côn Sơn sẽ đề bạt một trong hai người bọn họ làm phó đường chủ, kết quả Côn Sơn lại đem vị trí này cho hắn, bởi vì Côn Sơn nói, cậu thích hợp ở vị trí kia.

Tổng đường chủ biết được tin tức này, sắc mặt có chút nghi ngờ, ông không chắc thiệt giả, nếu Thù mỗ nói lung tung, hoặc là nhìn lầm, vậy cũng thôi, đổi chỗ mua súng ống đạn dược khác là được.

Nhưng nếu người kia thật sự là Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn cho hắn cảm giác là người cẩn thận, như thế nào sẽ sơ ý để người khác phát hiện, trừ phi hắn cố ý, là muốn nói cho ông biết, tôi có năng lực, nhưng không đi khiêu khích, chỉ là thông báo một tiếng.

Ông hơi bực bội, nếu như là thật sự.

Như vậy Lục Côn Sơn cũng phát triển quá nhanh, đã có thể trở thành mối uy hiếp của ông, nhưng bây giờ tiêu diệt Lục Côn Sơn, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt, cho dù sẽ thắng, đoán chừng cũng hao binh tổn tướng.

Đối địch với người buôn bán vũ khí, kết quả có thể nghĩ.

Côn Sơn không hi vọng người ta đem hắn trở thành quân địch, chủ động lấy lòng, nghe nói Tổng đường chủ thích cờ vây, phái người đưa cho Tổng đường chủ một bộ cờ vây được làm bằng bạch ngọc phỉ thúy.

Hắn làm như vậy, coi như là nhận chính mình buôn bán súng ống đạn dược, trả lại cho Tổng đường chủ một bậc thang.

Bộ cờ kia giống như là thuốc an thần, làm trong lòng Tổng đường chủ thoải mái ông trực tiếp tự mình gọi điện cho Côn Sơn, ngữ khí thân thiết nói: “Tiểu Lục a! Tôi thấy cậu là người có tài, ở lại làng chài nhỏ thật đáng tiếc, đừng quá luyến tiếc, đi nhậm chức a!”

Côn Sơn càng khách khí: “Tổng đường chủ, ngài đề cao tôi rồi, tôi chỉ là có chút khôn vặt thôi. Lời nói cử chỉ càn rỡ thô tục, những chỗ kia tôi không quen, tôi cũng trưởng thành rồi, chạy ngược chạy xuôi sợ vợ con chịu không được. Hồng Kông rất tốt, tôi sẽ làm đường chủ ở phân đường Hồng Kông, đời này cũng không có ý khác nữa. Trải qua gió to mưa lớn tôi cảm thấy hạnh phúc đơn giản mới là thật, tôi thấy đủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.