Chương trước
Chương sau
Vạn nhất về sau Trí Đường và Hổ Bang có hợp tác, hắn không phải càng chết thảm hại hơn sao?

Côn Sơn không làm: “Tôi cảm thấy được việc này cần bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng vội.”

Thù đường chủ lại chỉ mong lập tức quyết định: “Côn Sơn cậu là người trẻ tuổi, sao không có quyết đoán như thế, chuyện sớm quyết định, sẽ sớm giải quyết xong không phải rất tốt sao?”

Côn Sơn nói: “Nhưng mạng người quan trọng, tôi thấy không thể qua loa.”

“Cậu sợ chết?”

Côn Sơn hỏi lại: “Đường chủ không sợ sao, đường chủ đã anh dũng như vậy thì tự mình đi thử đi. Lục Côn Sơn tôi không vô dụng làm không được chuyện lớn, cho nên cam tâm tình nguyện khoanh tay đứng nhìn.”

“Lục Côn Sơn cậu đây là trốn tránh trách nhiệm!”

Bình thường đoạt quyền lợi của hắn, thời khắc mấu chốt muốn hắn đi chịu chết, nào có chuyện dễ dàng như vậy, Côn Sơn nói: “Tôi nghỉ ngơi một thời gian, thân thủ sớm đã không bằng lúc trước, nếu cương quyết tiến hành, chỉ mất mạng vô ích. Mạng nhỏ này của tôi mất không sao, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, làm cho hai bang kết thù kết oán.”

“Vậy cậu muốn như thế nào?”

Côn Sơn nói: “Dùng trí.”

“Cậu định dùng trí như thế nào?”

“Tôi chưa nghĩ ra được.” Một giây sau hắn thay đổi bộ dáng tràn đầy tự tin, cúi đầu xuống đi, trở mặt như lật sách.

“Cậu muốn như thế nào mới có thể nghĩ ra được?”

“Tôi vừa nghĩ tới phải đối mặt với người như vậy, tôi cảm thấy sợ hãi, trừ phi tôi có chút lực lượng.” Lực lượng này, phải xem thành ý của Thù đường chủ.

Thù đường chủ một bên thầm mắng hắn là hồ ly, một bên không tình nguyện mở miệng: “Nếu là cậu nắm chắc không tổn thương bất kỳ một người nào trong nội đường vẫn xử lý xong chuyện này, vậy anh em trong nội đường mặc cậu chi phối.”

Côn Sơn nói: “Hình như tôi đã nghĩ ra một chút rồi, cho tôi nghĩ nhiều thêm một chút, tối ngày mai tôi sẽ giao ra phương án.”

Thù đường chủ nghe nói người cố chấp, quả thực không thể ép buộc, chỉ có thể theo hắn đi. Thật ra bây giờ hắn ở trong nội đường, có chút cảm giác nguy cơ, hắn một khi muốn quyết định chuyện gì, trừ mấy vị đại gia tâng bóc hắn ra thì mấy người khác toàn bộ cũng không phải rất phối hợp, ví dụ như hắn đưa ra một nhiệm vụ, người này xin phép nghỉ, ngươi kia nói làm không được, hắn cũng muốn hỏi ý kiến của bọn họ, nguyên một đám biểu hiện không có bất kỳ ý kiến, cũng không để nghĩ ra kế gì.

Hắn có đôi khi nghĩ, có phải Lục Côn Sơn mặt ngoài thuận theo, sau lưng đã thao túng cái gì, nhưng hắn tìm người theo dõi Lục Côn Sơn vài ngày, không có phát hiện hành tung của hắn có vấn đề, hắn giống như chỉ là một thương nhân bình thường, đi sớm về trễ, không phải ở trong cửa hàng, thì chính là đi xã giao hoặc về nhà cùng với vợ.

Làm cho hắn nghĩ, chẳng lẽ mình hoài nghi sai?

Ngay tại vừa rồi, hắn cảm giác mặc kệ mình hoài nghi có đúng hay không, Lục Côn Sơn cũng là một kẻ địch không thể coi thường, hắn phải cẩn thận đối phó mới được.

Côn Sơn không muốn đối địch với hắn, thế nhưng mắt thấy trong nội đường đều không có thu nhập gì, các anh em sắp ăn không khí rồi, hắn cảm giác mình nên hành động.

Côn Sơn về đến nhà đã nhốt mình vào trong thư phòng, suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục hắn đại khái đã viết ra phương án.

Mấy ngày kế tiếp, Côn Sơn tựa hồ mỗi ngày đi sớm về trễ, có đôi khi trở về ăn xong bữa tối, còn phải đi ra ngoài, đêm khuya mới trở về.

Bảo Châu hỏi, hắn chỉ nói bên ngoài có xã giao.

Bảo Châu không phải người đa nghi, cũng không hỏi hắn, chỉ là có đôi khi nhớ hắn, cảm thấy thời gian hắn ở nhà quá ít.

Bảo Châu không có để ý, Cù thiếu lại lưu ý, hắn lo lắng a!

Nghĩ là thiếu gia ở bên ngoài…, Thiếu phu nhân làm sao bây giờ?

Một buổi chiều nọ Cù thiếu thừa dịp Côn Sơn còn chưa trở lại, truyền thụ cho Bảo Châu hiểu hồ ly tinh đáng sợ như thế nào: “Thiếu phu nhân, cô xem tờ báo này, tên trùm XX bởi vì Tiểu Tam mà ly hôn với vọ, cô cũng phải cẩn thận thiếu gia, nếu hắn có Tiểu Tam cô làm sao bây giờ?”

Bảo Châu thật thà lắc đầu, cô rất tin tưởng Côn Sơn: “Côn Sơn sẽ không đâu.”

“Như thế nào sẽ không? Đàn ông muốn thay lòng, đó là chuyện trong nháy mắt, cô ngàn vạn lần phải cẩn thận. Tôi thấy thiếu gia mấy ngày nay đi sớm về trễ, có đôi khi tinh thần sáng láng đi ra ngoài, mệt mỏi không chịu nổi trở về, cô không lo lắng sao?”

Bảo Châu nghe hắn nói như vậy, có chút lo lắng: “Không thể nào đâu?”

“Thiếu gia vừa anh tuấn, lại có tiền, phụ nữ còn không muốn dính vào sao! Cẩn thận thuyền chạy vạn năm, tối nay đợi thiếu gia đi ra ngoài, tôi và cô đi theo dõi hắn, xem hắn rốt cuộc mấy ngày này đi đâu.” Cù thiếu nói.

Bảo Châu không quá tình nguyện: “Như vậy được sao?”

Thẩm mẹ ở vừa nghe thấy, đem trà long nhãn trong tay để xuống trước mặt Bảo Châu nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Cù lần này nói có đạo lý, Thiếu phu nhân cô không ngại đi xem, chỉ là đi vài bước thôi, chờ cô trở về, tôi sẽ nấu chè khoai cô thích nhất.”

“Tôi không muốn đi.”

“Cô không đi, tôi sẽ kêu thầy đến dạy cô học Anh ngữ.”

Nghe xong hai chữ Anh ngữ, Bảo Châu cảm giác mình đau cả đầu, lập tức nói: “Tôi đi!”

Kết quả buổi tối không biết ăn phải cái gì, vừa cơm nước xong xuôi Cù thiếu đã bị tiêu chảy, ở trong phòng vệ sinh một hồi lâu, đi ra đụng phải Thẩm mẹ: “Thiếu phu nhân đâu?”

“Cậu đang ở nhà? Thiếu gia vừa đi, Thiếu phu nhân hình như đã lập tức đi theo rồi.”

“Nguy rồi! Muộn như vậy, Thiếu phu nhân không gặp nguy hiểm gì a!” Cù thiếu không khỏi lo lắng, đều do cái bụng chết tiệt này của hắn!

Thẩm mẹ rất không khách khí giơ tay đấm hắn một cái: “Đều tại tiểu tử cậu, nếu Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu!”

Đêm khuya, trong phòng họp của Trí Đường vẫn sáng đèn như trước.

Côn Sơn đợi mọi người đến đông đủ, một bên ngồi xuống, một bên khiêm tốn đối với mọi người nói: “Đa tạ các anh em đã phối hợp, nhiệm vụ lần này kẻ hèn này may mắn hoàn thành. A Long đem rương trình lên cho Tọa đường đại gia.”

Tọa đường đại gia là người quản lý tài vụ, ông ở trước mặt mọi người mở rương ra, ngoại trừ một phần lấy đi làm việc thiện, còn lại đều chia cho mọi người, vẫn tương đối khách quan.

Thời điểm Thù đường chủ cầm được tiền, sờ tiền trong tay, một bên cảm thấy Lục Côn Sơn có chút thủ đoạn, một bên nghĩ như thế nào đem hắn đè xuống, dù sao đã có số tiền kia, bọn họ trong thời gian ngắn không cần kiếm được món tiền lớn cũng không sao rồi. Nghĩ đến liền đối với Côn Sơn nói: “Tôi thấy năng lực của cậu cũng không tệ lắm, nhưng chỉ có A Long, A Hổ giúp cậu, tôi sợ cậu sẽ lực bất tòng tâm. Tiểu Trương trẻ tuổi, còn cần rèn luyện nhiều, như vậy đi, tôi tạm thời để hắn đi theo cậu học tập a.”

Trong lòng Côn Sơn biết, Thù đường chủ làm như vậy nhất định có nguyên nhân khác, có thể là để Tiểu Trương lấy danh nghĩ đi theo học tập, thật ra là giám thị. Cũng có thể là để Tiểu Trương rất nhanh học được chút bản lĩnh của Lục Côn Sơn hắn, tương lai có thể thay thế hắn.

Hắn như thế nào cho người khác cơ hội này?

Nếu như bị thay thế, tương lai Lục Côn Sơn hắn có lẽ sẽ không còn quyền thế, Côn Sơn nói: “Đa tạ ý tốt của Đường chủ. Công việc của tôi không nhiều lắm, Tiểu Trương là phụ tá đắc lực của ngài, Côn Sơn không dám đoạt người. Côn Sơn có A Long, A Hổ cũng đã thấy đủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.