Chương trước
Chương sau
Bảo Châu ăn được một nửa chỉ huy Cù thiếu: “Tiểu Cù Tử, tôi muốn uống nước trái cây.”

“Tiểu nhân lập tức đi lấy.”

Cù thiếu vừa đi, đám bà lớn hai mặt nhìn nhau, vừa rồi các cô có nghe lầm hay không?

Cô gái này lại gọi Cù thiếu là Tiểu Cù Tử, cách gọi giống như là thái hậu đang gọi tiểu thái giám bên cạnh, quá uy phong! Quá có khí thế, các cô cũng thật muốn a!

Bảo Châu thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm, cho là bọn họ đói bụng, đem chén đĩa dời đến bên cạnh: “Có nước miếng của tôi, muốn ăn thì tự mình đi lấy.”

Các vị phu nhân lúc này mới nhớ tới, đó là một kẻ đần mà!

Đùa giỡn cô một chút cũng được a!

Nếu là buổi tiệc từ thiện, đấu giá là không thiếu được, trong mấy vị phu nhân, trùng hợp có một vị mang theo tranh chữ đến, vị phu nhân kia nói: “Lục phu nhân, tôi không có cướp đồ ăn của cô , chút nữa có thể nhờ cô giúp một việc?”

“Cô nói.” Chỉ cần không đoạt đồ ăn của cô, Bảo Châu rất dễ nói chuyện.

“Tôi có một bộ tranh chữ , đợi lát nữa sẽ lấy ra đấu giá, muốn mời một vị tiểu thư khí chất xuất chúng giúp tôi trình bày bộ tranh chữ kia, tôi cảm thấy cô rất phù hợp, có thể làm phiền cô giúp tôi chuyện này?” Vị phu nhân kia tỏ vẻ rất thành khẩn.

Hỗ trợ, Bảo Châu thật là cam tâm tình nguyện, Thẩm mẹ luôn nói cô chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, trong nhà bình thường không cho cô hỗ trợ, cô rất nhàn rỗi, đã có chút ngứa tay rồi, có thể giúp người khác làm việc, cô rất vui vẻ : “Được!”

“Đợi lát nữa tôi gọi, cô nhớ lên đài nha.” Có trò hay để xem!

Bảo Châu gật đầu: “Được!”

Côn Sơn và người bạn nói mấy câu xong, trở lại bên cạnh Bảo Châu, thấy cô ăn không sai biệt lắm, trong mâm chỉ còn lại có vài miếng cà rốt, biết rõ là cô không thích ăn cái này. Hắn không muốn lãng phí, cũng không muốn Bảo Châu làm chuyện cô không thích, cho nên cô không ăn, Côn Sơn sẽ tự mình ăn, hắn tiếp nhận nĩa trong tay cô, hai ba miếng đã giúp cô giải quyết hết cà rốt trong mâm.

Bảo Châu dựa vào vai Côn Sơn: “Em hơi mệt.”

“Chúng ta về nhà?”

“Không được.” Cô đã đáp ứng vị phu nhân kia.

“Vậy em dựa vào vai anh nghỉ ngơi đi.” Côn Sơn không hỏi cô nguyên nhân, đoán chừng cô có nguyên nhân để lưu lại.

Một lát sau, buổi từ thiện bắt đầu đấu giá, lúc đưa vật phẩm thứ hai lên, vị phu nhân kia đối với Bảo Châu vẫy tay, Bảo Châu đứng dậy, không đợi Côn Sơn kịp phản ứng, đã vài bước đi lên đài.

Vị phu nhân kia đối với mọi người cười cười, đem một bộ tranh chữ giao cho Bảo Châu, đối với mọi người nói: “Tôi cố ý mời Lục phu nhân đến giúp chúng ta biểu diễn bộ tranh chữ của Lý Đại Sư, xin mời Lục phu nhân đến giúp tôi biểu diễn a!”

Bảo Châu đem tranh chữ mở ra, dọc theo sân khấu đi một vòng, sau đó trở lại giữa sân khấu, cô nhớ rõ trước kia mẹ nuôi mang cô đi tham dự tiệc từ thiện, hình như người khác đã biểu diễn như thế. Biểu diễn xong, Bảo Châu đang chuẩn bị đem tranh chữ thu lại, vị phu nhân kia đột ngột nói: “Cứ như vậy chấm dứt, tựa hồ hơi tiếc nuối, Lục phu nhân có thể giúp mọi người giảng giải một chút về bộ tranh chữ này không?”

Bảo Châu nhìn thoáng qua bức tranh chữ, học theo bộ dáng của lão ba chỉ tranh chữ nói: “Tác phẩm này không tệ! Chữ tốt a!”

“Tốt chỗ nào?”

Bảo Châu: “Chỗ nào cũng tốt.”

Vị phu nhân kia nói: “Vậy cô có thể đọc vài câu cho chúng tôi nghe không?”

“Yên ba mặt sông phong núi gần, yên khóa trọng lâu họa ý sâu.” Bảo Châu nhìn nhìn chữ, đọc lên một câu, chỉ có hai câu, bởi vì câu thứ hai có một chữ cô không biết.

Vị phu nhân kia trong lòng đắc ý, hỏi ô: “Vậy còn câu thứ hai?”

“Chim nhạn bắc nhớ lại quá khứ xưa, mùa xuân ngày đó ấm áp xanh biếc X thành.”

Vị phu nhân kia nghe được chữ X, trong lòng hả hê, cố ý hỏi Bảo Châu: “Vừa rồi cô đọc thành gì? Tôi không có nghe rõ.”

“Chữ nào?

“Chính là chữ này, cô biết rõ đang đọc cái gì không?”

“Không biết là cái gì.” Bảo Châu thành thật lắc đầu.

Vị phu nhân kia dương dương đắc ý nói: “Đọc 鬭, 鬭 thành là một địa danh.”

Bảo Châu cảm thấy cô rất nhàm chán, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cô đã biết rõ còn hỏi tôi, cô thật nhàm chán a!”

(mấy câu thơ mình edit không chính xác lắm mọi người bỏ qua nha ^^)

Bảo Châu nói xong chu miệng xuống dưới đài, chung quanh tiếng nghị luận và cười nhạo lập tức như măng mọc sau mưa.

Côn Sơn bước nhanh đi qua cô, đem cô kéo vào trong ngực: “Không có việc gì, không phải là không biết một chữ thôi sao?”

Bảo Châu hốc mắt hồng hồng, nhìn ánh mắt mọi người, cô cảm giác mình làm cho Côn Sơn thật mất mặt, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Có phải em làm anh xấu hổ muốn chết đúng không?”

Côn Sơn lắc đầu, hào phóng nói: “Chữ kia anh cũng không biết, nếu mất mặt, chúng ta đều mất a.”

“Côn Sơn, anh thật tốt.”

“Chúng ta đi ăn cái gì đi, vừa rồi có món điểm tâm em ưa thích, chúng ta đi tìm xem.” Ánh mắt Côn Sơn đảo qua mọi người, có một số chữ không biết thì sao? Hắn cũng không phải giáo sư đại học, những chữ khoa tay múa chân kia, không biết cũng rất bình thường a. Ở đây tất cả mọi người đều đọc được hết sao?

Côn Sơn kìm nén tức giận trấn an Bảo Châu xong, Côn Sơn đối với Hoắc thiếu ngoắc ngoắc tay: “Tới, giao cho cậu một nhiệm vụ.”

“Anh nói.”

“Về nhà vào trong thư phòng ở lầu hai đem quyển bách gia trăm họ đến cho tôi!” Dám khi dễ vợ hắn, cũng đừng trách Lục Côn Sơn hắn gây khó dễ!

Cù thiếu và Côn Sơn càng ngày càng có ăn ý, hắn nói: “Để tôi sai người đi đến nhà của tôi mang Tam Tự kinh, bản chép tay của danh nhân cổ đại tới, ông đây đã lớn như vậy, lần đầu tiên làm việc thiện. Thiếu gia, ngài nhất định phải cho tôi thêm tiền lương!”

Côn Sơn nghe xong, cảm thấy rất hài lòng, tiểu tử này lần này đủ thông minh, rộng rãi nói: “Tiền lương cho cậu thêm một trăm bạc.”

“Cám ơn thiếu gia.” Thật vui vẻ a!

Vui cười đã xong, hắn lại buồn bực, hắn tại sao phải cầm một bản Tam Tự kinh giá trị mấy trăm đồng bạc, đi đổi một trăm đồng bạc, nghĩ tới nghĩ lui, giống như có chút thiệt thòi.

Nhưng ai kêu có người dám khi dễ Thiếu phu nhân nhà hắn a?

Khi dễ Thiếu phu nhân nhà hắn, quả thực chính là gây khó dễ với hắn!

Làm việc thiện, Côn Sơn không lời chối từ, cha của hắn cũng thế, nghe nói hắn muốn dẫn Bảo Châu tham dự tiệc từ thiện, Lục lão gia rất hào phóng cầm một kiện đồ cổ mà ông cho rằng cũng không tệ lắm đưa cho Lục Côn Sơn cầm lấy đi đấu giá, lúc Côn Sơn đem đồ vật ra đấu giá, dưới đài còn có người đang nghị luận Bảo Châu không biết chữ.

Đợi thời điểm vật đấu giá của Cù thiếu mang đến, mọi người cảm thấy buồn cười, Tam Tự kinh cũng mang lên, cái đồ chơi cho con nít kia cũng dám lấy ra. Quả nhiên là hiện tại xuống cấp rồi, ngay cả thứ tốt cũng không có, cười chết người ta.

Kết quả chuyên gia xem xét, nói là triều đại XX, chính trị gia XX, bản chép tay của văn học gia, dưới đài lập tức an tĩnh, vật kia lập tức làm tăng giá trị con người lên gấp trăm lần, có hay không?

Dưới đài người có uy tín danh tiếng, nhìn thấy bản Tam Tự kinh, tựa hồ cũng có chút hứng thú, đang muốn chụp ảnh, Cù thiếu làm cái tư thế chờ một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.