Bảo Châu nói: “Dùng một quả, Côn Sơn giữ một quả.”
“Vậy còn một quả đâu?”
“Cho họ Cù rồi.”
Côn Sơn nghe vậy càng thêm sốt ruột, hắn vốn nghĩ có lẽ vận khí tốt, lúc Bảo Châu làm nổ nhà không có người nhìn thấy, họ Cù không biết, vấn đề này hắn sẽ giả vờ không biết, coi như xong.
Trước mắt xem ra là không thể thực hiện được : “Em nổ nhà của hắn, còn tự tay đem chứng cứ cho hắn?”
Thẩm Kỷ Lương nói: “Côn Sơn nếu không thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, hai người trốn a!”
Côn Sơn lắc đầu: “Một nhà lớn bé của tôi, tôi trốn đi trong nhà làm sao bây giờ? Huống hồ chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách Bảo Châu. Họ Cù khinh người quá đáng, thật sự không được thì lên tòa, lấy trứng chọi đá cũng phải đánh! Tôi sẽ không đi, cũng sẽ không để Bảo Châu ngồi tù.”
Nghe xong lời này, tâm tình của mọi người lập tức trở nên trầm trọng, nơm nớp lo sợ vài ngày, suốt đêm đều ngủ không ngon, chỉ sợ có người đến bắt Bảo Châu.
Kết quả không có người đến bắt Bảo Châu. Ngày thứ ba, Côn Sơn còn chiếm được một tin tức, là họ Cù bị cậu hắn đuổi ra nước ngoài, đã lên thuyền, chắc có lẽ không có sai.
Buổi chiều ngày thứ ba, có lẽ Lý thị trưởng nghĩ đến chuyện này huyên náo quá lớn, không xử lý một chút, không thể làm dân chúng hết phẫn nộ, chẳng những phái người đến nói cho Lục lão gia tử trả lại đất còn cấp một cửa hàng mặt tiền cho ông, nói là đền bù tổn thất cho ông.
Lục lão gia cảm thấy ngu sao không nhận, nhận xong, lén gọi Côn Sơn vào trong phòng: “Cửa hang này, con xem xử lý như thế nào?”
Cái cửa hàng này là thứ ngoài ý muốn, theo đạo lý mà nói là Bảo Châu đoạt về, cửa hàng này phải cho Bảo Châu mới đúng.
Nhưng đất kia là cha mua cho anh trai, nếu Bảo Châu lấy, trong lòng anh trai và chị dâu trong tương lai có thể sẽ không thoải mái, hắn dứt khoát hào phóng, dù sao trong nhà cũng không thiếu cửa hàng có hai mặt tiền: “Cho anh trai a! Con muốn chị dâu tương lai cao hứng. Bảo Châu sẽ không để ý những thứ kia.”
Lục lão gia nghĩ nghĩ thấy cũng đúng: “Vậy thì cho Hoài Ninh a! Chị dâu con, cực kỳ nhỏ mọn, cha nhìn thấy đã đau đầu, nếu cho Bảo Châu, sợ nó lại làm ầm ĩ.”
“Chị dâu tuổi trẻ, có lẽ về sau sẽ hiểu chuyện hơn.” Côn Sơn an ủi vài câu.
Lục lão gia lại thở dài: “Anh trai con làm sao lại thích loại người này? Cha cảm thấy cô gái đó còn không bằng nữ đầu bếp của Bảo Châu.”
“Anh trai có ý nghĩ riêng của mình.”
Chuyện này đã giải quyết, kế tiếp chuyện quan trọng nhất chính là hôn sự của Lục Hoài Ninh, so với hôn lễ đơn giản lúc trước của Côn Sơn, thì hôn lễ Lục Hoài Ninh có thể được gọi là xa hoa phiền phức.
Cảm giác lớn nhất của Bảo Châu đối với hôn lễ chính là bữa tiệc này ăn không ngon!
Làm cô ăn rất phiền muộn, Côn Sơn cho rằng cô cảm thấy mệt mỏi, săn sóc dán ở bên tai cô nói: “Mệt mỏi sao, đợi tí nữa anh kêu lái xe đưa em về trước, em ngủ trước, anh phụ anh trai tiếp đón khách khứa.”
Bảo Châu lắc đầu: “Không ngon, em chưa ăn no.”
Côn Sơn cũng hiểu được không thể ăn, bữa tiệc vốn là Lục lão gia định chuẩn bị, cô dâu lại nói cô có một thân thích đúng lúc mở nhà hàng, nên kéo đến nơi này. Bữa tiệc này xem như tạm được, Côn Sơn cũng không ăn quá no. Bởi vì trong bữa tiệc không thể gọi đầu bếp làm món khác, như vậy sẽ cho là hắn không biết lễ phép. Cũng may lúc đi ra, sợ tiếp khách quá lâu, Bảo Châu sẽ đói bụng, nên có mang theo mấy bọc bánh bích quy, giờ phút này từ trong túi tiền lấy ra lén lút ở dưới mặt bàn đưa cho cô.
Bảo Châu nhận lấy, giấu vào trong túi áo, giống như đang làm kẻ trộm, trong lòng đặc biệt ngọt…
Thời gian này trôi qua thật tốt, đột nhiên xảy ra chuyện lớn, bạn hợp tác của Côn Sơn ở bên Châu Phi gọi điện thoại tới nói, quốc gia của bọn họ, tháng hai năm nay bắt đầu nội chiến, hiện ở trong nước thế lực chủ yếu một phân thành hai, hắn là người ủng hộ bộ đội vũ trang của chính phủ, thế nhưng bên chính phủ lập tức liên tiếp thất bại, khả năng rất nhanh khu vực khai thác kim cương của bọn họ sẽ bị tổ chức chiếm lấy, đoán chừng trong thời gian ngắn, không cách nào khai thác bình thường thậm chí làm buôn bán nữa.
Khu vực khai thác mỏ đoán chừng sẽ bị tổ chức chiếm lĩnh cùng khống chế, bọn họ có thể sẽ bị ép tạm ngừng buôn bán kim cương.
Sau khi Côn Sơn nghe xong, làm ra quyết định, hắn sẽ tung tin đồn, nói chỗ ấy kim cương đã đào xong, sau đó tìm người vận chuyển mấy xe đất lấp lên khu vực khai thác mỏ có kim cương, đợi chuyện này qua đi rồi nói sau.
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, buôn bán của Côn Sơn với người phương tây bị ép kết thúc, trong tiệm vàng của Trí Đường, thoáng chốc đáng mất đi nguồn cung cấp kim cương, giá cả kim cương trong nước bắt đầu tăng mạnh, trong một tháng đã tăng gấp mấy chục.
Côn Sơn xem báo chỉ có thể lo lắng suông, bởi vì hắn cũng không thể đi can thiệp vào việc nội bộ của nước khác a!
Nguồn cung cấp kim cương không có, Trí Đường mặt ngoài không nói gì, đây không phải cái sai của Côn Sơn, nhưng có người lại đối với hắn không nhiệt tình như trước nữa.
Côn Sơn biết rõ đạo lý người đi trà lạnh, mặc dù có chút buồn bực thực sự vô kế khả thi, vừa vặn trong khoảng thời gian này trong nội đường không có nhiệm vụ gì, Côn Sơn dứt khoát xin nghỉ, định mang Bảo Châu ra nước ngoài du lịch.
Bạn hợp tác của Côn Sơn là Kiệt Mẫu ở nước Mỹ gọi điện thoại tới mời hắn sang đó chơi, một người bạn khác của Côn Sơn lại mời hắn đi nước Pháp.
Bảo Châu không hiểu những nước kia, đến hỏi Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương nghĩ nghĩ nói: “Đi nước Mỹ a! Trước kia anh giúp em mua cổ phiếu của công ty chocolate bên đó, em là cổ đông lớn, anh giúp em nói với bên đó, khi em đi qua có lẽ được ăn miễn phí.”
Bảo Châu rất không có tiền đồ bị bốn chữ được ăn miễn phí hấp dẫn thật sâu, cúp điện thoại đối với Côn Sơn nói: “Chúng ta đi nước Mỹ.”
“Được, nhưng vì sao đột nhiên muốn đi nước Mỹ?”
“Thẩm đại ca nói , có thể được ăn miễn phí.”
“Ý kiến hay!” Côn Sơn nghe xong, cảm thấy vợ mình thời điểm chăm lo công việc, liền đồng ý, đáng tiếc hai đứa con còn quá nhỏ, nước Mỹ lại quá xa, nếu không có thể dẫn chúng theo.
Lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi nước Mỹ, thuận tiện dẫn theo Hạ Nhược Lan, sợ Bảo Châu ăn không quen đồ ăn nước Mỹ. A Long A Hổ tất nhiên cũng đi , A Long đi theo bên cạnh Côn Sơn , A Hổ tạm thời phụ trách bảo hộ an toàn cho Bảo Châu.
Thẩm mẹ vốn cũng muốn đi, nhưng trước xuất phát một ngày đột nhiên bị cảm mạo, hơn nữa Tiểu Hoàng cũng cần có người chiếu cố, nên không thể đi.
Một đoàn người lên máy bay của Côn Sơn, theo âm thanh rung động rầm rầm, bay nhanh lên không trung…
Đến nước Mỹ bên kia, vừa xuống máy bay, Bảo Châu thấy trước mắt đều là người ngoại quốc hưng phấn: “Côn Sơn, anh xem! Thiệt nhiều người phương tây a!”
Côn Sơn mỉm cười: “Đợi tí nữa em sẽ thấy nhiều hơn nữa….”
Kiệt Mẫu biết bọn họ hôm nay sẽ tới, để tỏ lòng hữu hảo cùng coi trọng, sớm đã kêu người tới đón, người đến chính là một người da đen, thấy một đoàn người xuất hiện, lập tức chạy ra chào đón, nói xong một ngụm tiếng Trung không quá thuần thục: “Chào mọi người, là Lục tiên sinh và cả nhà sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]