Chương trước
Chương sau
Đột nhiên có xúc động muốn ngủ lại, tướng lãnh mang một thoát, đối với đại phu nhân nói: “Đêm nay ngủ lại đây.”

Đại phu nhân mừng rỡ như điên, ân cần đi qua đối với ông nói: “Lão gia, tôi đây lập tức sai người mang nước nóng vào?”

“Đi thôi!” Thẩm lão gia vỗ tay của bà, trên mặt bà trong lúc vô tình toát ra vui sướng, thỏa mãn rất lớn lòng hư vinh đàn ông. Hóa ra đại phu nhân không chỉ đoan trang, còn nhu tình như nước…

Đêm khuya, vốn nên im ắng, ở sâu trong một căn nhà nhỏ truyền đến từng đợt âm thanh nói chuyện với nhau, là phòng hợp của Trí Đường một cấp ở Quảng Châu, bên ngoài có người đứng cách ba mét canh chừng từ xa, không để cho bất luận kẻ nào không có phận sự tới gần.

Trong phòng sáng ngời, giờ phút này Côn Sơn đang ngồi ở ghế bên trái đường chủ, những người khác ngồi theo thứ tự.

Lúc này đường chủ đang nói chuyện: “Nhiệm vụ lần này, mọi người hoàn thành rất tốt, trước mắt chỉ còn có chút việc, Côn Sơn còn lại xin nhờ cậu rồi.”

“Hiển nhiên dốc sức vì đường chủ.” Côn Sơn biểu hiện vô cùng khiêm tốn, vì nhiệm vụ lần này hắn đã ba bốn ngày chưa có chợp mắt, thậm chí không có thời gian gọi điện cho Bảo Châu, cũng không biết Bảo Châu ở Sơn Tây bên kia, có khỏe mạnh không. Hiện tại kết cục đã định, hắn thở dài một hơi, có chút nhớ vợ yêu rồi.

“Người anh em, cậu khách khí. Đúng rồi, hôm trước Chấp đường đại gia nói muốn phân đường một cấp, chọn một đại biểu đi Tổng đường học tập kiểu súng ngắn mới nước Mỹ. Mọi người cảm thấy ai phù hợp?”

Một đại gia nói: “Tôi đã ở tuổi này không thích hợp học mấy đồ chơi Tây Dương kia, Côn Sơn cùng A Thiếu đều còn trẻ, để cho người trẻ tuổi đi thôi!”

Cùng đường đại gia nói: “Ta đề cử a thiếu, luân(phiên) tư lịch, a thiếu là chúng ta Quảng Châu phân đường tư lịch nhất lão đệ tử trẻ tuổi, năm tuổi tựu nhập đường.”

Bồi đường đại gia nói: “Tôi đề cử Côn Sơn, cống hiến của Côn Sơn đối với nội đường mọi người rõ như ban ngày.”

Lễ đường đại gia nói: “Tôi đề cử A Thiếu, A Thiếu rất thông minh, học võ khí có lẽ sẽ rất mau lên tay , có thể cho chúng ta nở mày nở mặt.”

Đường chủ nói: “Côn Sơn so với A Thiếu nhỏ hơn, nên để cho người nhỏ đi.”

Mấy vị nhân vật trọng yếu đều có các ủng hộ. A Thiếu được hai phiếu, Côn Sơn hai phiếu, cái này khó xử rồi, lúc đường chủ đang rầu rỉ, Côn Sơn nói: “A Thiếu là Chấp đường đại gia, nhân viên phụ trách tổ huấn. Để anh ấy đi học, rồi trở về dạy cho chúng ta, là thích hợp nhất.”

A Thiếu luôn không nói gì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Côn Sơn, trên mặt đạm mạc như trước nhìn không ra biểu lộ gì. Tính tình của hắn ở trong nội đường nổi danh quái gở, nhưng xác thực rất có tài hoa cơ hồ mọi thứ tinh thông, làm chuyện gì đều quyết đoán và có đạo lý, cho nên mỗi năm nhẹ nhàng an vị lên vị trí Chấp đường đại gia.

Chuyện cứ như vậy định ra, đường chủ tuyên bố: “Vậy thì do A Thiếu đi.”

Tan họp về sau, Quản đường đại gia kéo Côn Sơn đến một chỗ hẻo lánh, nói với hắn: “Tiểu tử cậu ngốc a! Đường chủ tuổi đã cao, xem tình huống sẽ mau lui xuống. Lúc này cậu nên tranh thủ tiến vào Tổng đường học tập, ở trước mặt Tổng đường chủ thể hiện, tương lai chức vị đường chủ của cậu đoán chừng sẽ ổn thỏa hơn nhiều.”

“Không nhất định sẽ là tôi.” Trước khi Nhâm đường chủ lui xuống bình thường sẽ do phó đường chủ trên thay, nhưng có đôi khi, cũng sẽ là người được Tổng đường trực tiếp đưa tới.

“Làm sao không phải cậu? Gần đây, tôi là nhìn ở trong mắt đấy, những người trẻ tuổi trong nội đường, cậu là người có công lao lớn nhất, đầu óc linh hoạt nhất. Đường chủ dường như cũng hướng vào cậu làm người nối nghiệp, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Côn Sơn người này luôn chịu khó, không phân thua hơn kém, xem như là người biết chuyện, trong lòng của ông đối với vị hậu sinh này rất là bội phục.

“Có phải hay không, không phải tôi và ngài định đoạt. Đi, tôi thỉnh ngài uống rượu.” Côn Sơn không sao cả, là của hắn thì hắn lấy, không phải hắn, hắn cũng sẽ không quá thất vọng, dù sao tuổi của hắn so với những người khác, tựa hồ có chút quá nhỏ.

“Cậu tiểu tử này, làm sao lại không để bụng!” Quản đường đại gia thở dài, nhưng rượu vẫn là muốn uống.

Côn Sơn cười cười; “Có rượu là được rồi, trước đó vài ngày tôi làm một vò rượu ngon, tôi nghĩ ngài nhất định sẽ ưa thích.”

Sáng ngày thứ hai Bảo Châu không phải tự nhiên thức dậy, mà là bị Thẩm mẹ đánh thức : “Thiếu phu nhân, mau thức dậy.”

“Không muốn, con còn muốn ngủ.” Bảo Châu ôm chăn lười biếng trở mình, tiếp tục ngủ.

“Còn ngủ! Trong nhà có khách tới, đang chờ dưới lầu muốn gặp cô, Thẩm lão gia tự mình sai tôi tới gọi cô xuống dưới.”

“Côn Sơn đến rồi?” Bảo Châu kinh hỉ đứng lên, còn không có mặc quần áo tử tế chợt nghe Thẩm mẹ nói: “Không phải thiếu gia, là vị Mộc thiếu gia ngày hôm qua, Mộc Thường Khoan. Nói là Thiếu phu nhân đã từng có ân với hắn, hắn thiếu cô một cái máy xay gió và xâu mứt quả, hôm nay cố ý đưa tới.”

“Xâu mứt quả!” Vừa nghe đến ăn ngon, Bảo Châu lập tức có xúc động chảy nước miếng, động tác cực nhanh mặc quần áo tử tế, mở cửa đi ra ngoài. Đồng dạng thân là đồ tham ăn, vừa nghe thấy ăn, tiểu Hoàng lập tức từ dưới gầm giường chui ra bước nhanh đuổi theo Bảo Châu, muốn cùng cô đi.

“Ai ôi!!! Thiếu phu nhân của tôi, nút thắt! Nút thắt sai rồi.” Thẩm mẹ vài bước đuổi theo, giúp Bảo Châu đem quần áo sửa sang lại thỏa đáng sau mới để cô xuống dưới.

Một lát sau, Mộc Thường Khoan nhìn thấy Bảo Châu một trước một sau, hai bóng dáng một lớn một nhỏ, tựa hồ lúc này mới cảm giác mình không có nằm mơ, đối với Bảo Châu dịu dàng vẫy vẫy tay: “Bảo Châu tới, anh mua cho em máy xay gió và xâu mứt quả.”

“Mộc Đầu, anh đến thật sớm.” Bảo Châu ngáp một cái xong, đối với hắn ngọt ngào cười cười, thò tay lấy máy xay gió cùng xâu mứt quả.

Xâu mứt quả ăn thật ngon, chỉ là hơi cứng, Bảo Châu một ngụm cắn xuống, thiếu chút nữa gãy mất hai cây răng.

Bảo Châu sờ lên cây răng thiếu chút nữa bị gãy, không có chút nào tức giận ngồi xuống ăn điểm tâm, bữa sáng có bánh quẩy cùng sữa đậu nành cô ưa thích, Bảo Châu giơ tay lần lượt lấy một cái cho Mộc Thường Khoan: “Cho anh, rất giòn.”

“Thật sự rất giòn.” Còn rất ngọt, nhìn Bảo Châu tươi cười, cảm thấy bánh quẩy trong tay đều biến ngọt rồi.

Bảo Châu ăn xong điểm tâm tâm tình rất tốt, hôm nay tâm tình đại phu nhân cũng rất tốt, thoạt nhìn rạng rỡ hơn mọi ngày.

Thẩm lão gia tự nhiên cũng thế, vợ chồng già rồi, không nghĩ tới tối hôm qua vậy mà làm ông tìm được cảm giác lúc động phòng trong đêm tân hôn, cái đó gọi là hạnh phúc.

Đáng thương Nhị phu nhân bởi vì bị thương sợ khách nhân trông thấy, chỉ dám trốn trong phòng, mang theo hai mắt thâm quầng phiền muộn ăn điểm tâm, tuy bà không có vì chuyện của Chu Hân Như mà bị liên lụy , như Chu Hân Như kia, sợ là bà không thể tiếp tục dùng được nữa.

Bảo Châu ăn rất nhanh, cho nên cô rất nhanh đã ăn xong điểm tâm.

Tiểu Hoàng cùng Bảo Châu sống chung trong một thời gian dài, ăn cái gì cũng rất nhanh, cơ hồ tốc độ ngang với Bảo Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.