Chương trước
Chương sau
Vì vậy Quảng Châu thành to như vậy a! Trong lúc nhất thời có thiệt nhiều chó, có hay không có?

Nghe nói có vị phu nhân đặc biệt khoa trương, nuôi 100 con chó, cho ngửi mùi quần áo của chồng, sau đó không thấy người, sẽ sai đám chó đi tìm toàn thành, khiến cho Quảng Châu thành gà chó không yên, cả ngày đều là tiếng chó sủa.

Những ông chồng đáng thương này cũng chịu không được thời gian dài tàn phá như vậy, tập thể kháng nghị, mời người quan hệ trong nghề uống chút trà hay cái gì, đám chó này lại chạy loạn khắp nơi có phải là không tốt lắm?

Vì vậy người trong nghề hạ lệnh trên đường phố không thể thả chó, một khi xuất hiện, sung công!

Thành Quảng Châu rốt cục lại an tĩnh, nhưng Tiểu Hoàng nhà Bảo Châu vẫn như cũ mang theo Tiểu Hồng mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đi tìm Côn Sơn.

Đám bà lớn xem đỏ mắt, trong đó một vị phu nhân họ Lý xem thấy ghen ghét, vừa vặn chồng cô và Côn Sơn từng có quan hệ, cũng ủng hộ cô giết Tiểu Hoàng.

Vì vậy tại một lần Tiểu Hoàng đi qua cửa hang của Côn Sơn, một mũi tên bắn lén đột nhiên từ trên không bắn tới.

Tiểu Hoàng đều có thể an toàn tránh thoát, này tính toán cái gì, thân thể có chút lệch lạc, tránh khỏi.

Thuận tiện vừa quay đầu lại, đem tên tiểu tử vừa rồi cầm mũi tên bắn nó, một móng vuốt đi qua làm hắn từ trên cây rơi xuống, sau đó chở Tiểu Hồng tiếp tục bay về phía trước, mọi chuyện dường như chưa từng phát sinh.

Ngày hôm sau, Tiểu Hoàng ở trên nóc nhà thấy được một con sâu nhỏ, ở dưới mái hiên rất nhiều người chờ, bọn hắn hi vọng Tiểu Hoàng ở thời điểm ăn trùng, có thể chuyên tâm một chút, như vậy, bọn hắn một súng là có thể đem nó đánh xuống.

Kết quả Tiểu Hoàng nhìn cũng chưa từng nhìn, bay mất, trong nhà có thịt ngon đều ăn ngán, thực chướng mắt cái con sâu nhỏ kia.

Ngày thứ ba, bọn họ cho rằng Tiểu Hoàng không ăn côn trùng chết, cố ý lấy một sợi dây thừng cột con sâu lại, treo ở trên cây cho nó lắc lư, chờ lúc Tiểu Hoàng nuốt vào, dùng lưới bắt lại không được sao?

Tiểu Hoàng vẫn bay qua, ánh mắt không hề dừng lại trên con sâu nhỏ kia.

Ngày thứ tư làm một con rắn, nhìn rất ngon đặt ở trên một mảnh đất trống, chung quanh đã sớm mai phục xong, chỉ chờ lúc nó đi ăn, giơ gậy gộc ùa lên, loạn côn đánh chết.

Tiểu Hoàng nhìn con rắn bị phơi nắng nằm ở đằng kia thật đáng thương, về nhà ngậm trong mồm một khối bánh ngọt tổ yến từ trên cao vứt xuống, lại bay mất.

Mọi người hóa đá…

Nó lại có thể đưa bánh tổ yến cho một con rắn, những người kia thật hâm mộ ghen ghét hận a!

Cái con chim vàng này bọn họ đã quyết định phải đánh chết nó!

Đến ngày thứ năm, bọn họ đã nghĩ ra một kế, dùng lưới, gậy gộc, dùng súng, canh giữ ở nơi Tiểu Hoàng thường bay qua, kết quả bọn họ đợi một ngày trời, Tiểu Hoàng không có tới, Bảo Châu mang nó đi xem kịch.

Ngày thứ sáu, Tiểu Hoàng lại không có tới, Bảo Châu mang nó đi Hồng Kông chơi.

Ngày thứ bảy, ngày thứ tám không có người đợi được nữa…

Nửa tháng sau, thời điểm bọn họ đã quên chuyện này, Tiểu Hoàng lần nữa vui sướng bay trên phố, trong miệng ngậm một rổ điểm tâm nhỏ do Bảo Châu tự mình làm, Bảo Châu sai nó đưa tới cho Côn Sơn.

Từ nay về sau, Tiểu Hoàng nhiều hơn một nhiệm vụ quang vinh, đưa đồ cho Côn Sơn, đủ loại đấy, có đôi khi là dù che mưa, có đôi khi là áo khoác, có đôi khi là cái bật lửa, có đôi khi là đồ ăn.

Tốc độ phi thường cực nhanh, một ngày có thể đưa hơn mười chuyến, có một người phương tây lần đầu tiên nhìn thấy, hỏi hắn đây là tình huống gì, Côn Sơn sờ lên cái ót, nói: “Cái này gọi là gửi phát nhanh.”

Người phương tây không nhớ được nhiều chữ như vậy, chỉ nhớ kỹ chữ nhanh và chữ gửi, cùng với cái phương thức chuyển phát rất nhanh chuẩn xác này, truyền thuyết rất nhiều năm về sau trên thế giới nhiều hơn một cái danh từ, gọi là bưu kiện.

Ngày hôm sau người phương tây ở lại đây tìm hiểu, chứng kiến Tiểu Hoàng chở một con vẹt biết nói đối với Côn Sơn nói chuyện, Côn Sơn nói hai câu lại để cho vẹt trở về chuyển cáo.

Người phương tây lại hỏi: “Cái này là cái gì vậy?”

Côn Sơn cười cười: “Tin nhắn bằng giọng nói.”

Người phương tây cảm thấy thật tiên tiến, thật thú vị ah!

Âm thầm nhớ kỹ danh từ thú vị này…

Thật là làm khổ Bảo Châu, một mực giày vò đến mười tháng còn kém mấy ngày, mới có thể sinh.

Hôm nay cô ngồi trong sân phơi nắng, lúc đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một hồi đau đớn, tranh thủ thời gian ngồi xuống, đối với Tiểu Hồng chỉ chỉ trong phòng: “Đi nói với Thẩm mẹ, chị đau bụng!”

Tiểu Hồng được cô nuôi dưỡng vô cùng thông minh, giương cánh lên hướng trong phòng bay tới, một bên bay vào một bên lặp lại lời Bảo Châu nói: “Đi nói cho Thẩm mẹ, chị đau bụng!”

Trong phòng một đám người nghe thấy lập tức xông ra bên ngoài, Côn Sơn ở trên lầu, lại đến nhanh nhất, không phải nghe được Tiểu Hồng kêu cứu, mà là vì Tiểu Hoàng cảm thấy sự tình không đúng, trực tiếp từ sân thường ở thư phòng bay vào, một móng vuốt đẩy cửa sân thượng một móng vuốt bắt lấy bả vau Côn Sơn, sau đó liền bay, nó hôm nay đã dài hơn một mét, nhưng còn mang không nổi Côn Sơn, Côn Sơn hướng phía bên ngoài xem xét, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, bình thường cất giấu hảo công phu cũng bất kể có bị bại lộ hay không, vừa rơi xuống đất, nhanh chóng đứng lên chạy tới cạnh Bảo Châu, ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Vợ, em làm sao vậy?”

“Em có thể sắp sinh !” Bảo Châu đau mặt mũi tràn đầy mồ hôi.

Đợi lúc mọi người chạy đến, Côn Sơn đã ôm Bảo Châu đi vào trong nhà, vừa đi, vừa đối với bọn họ quát: “Nhanh đi gọi bác sĩ y tá bà mụ tới cho tôi, lái xe của tôi đi, ai từng có kinh nghiệm đỡ đẻ trước lên trên lầu chiếu cố Bảo Châu.”

Thẩm mẹ đã thấy người đỡ đẻ, mình cũng đã sanh đứa nhỏ, tranh thủ thời gian đứng ra chỉ huy: “Tôi biết, Tiểu Đông cùng lái xe đi mời bác sĩ và y tá còn có bà mụ, đều mời đến đây hết, ai ở gần thì gọi trước. Mấy người Tiểu Đào chuẩn bị đồ đỡ đẻ còn có nước ấm cái kéo, vải sạch.”

Đợi bà phân phó xong, đã qua một lúc lâu, Côn Sơn đem Bảo Châu đặt ở trên giường, Thẩm mẹ lại để cho Côn Sơn đi ra ngoài, giữ cửa, ngay cả một tia không khí đều không cho đi vào, sau đó cởi quần Bảo Châu ra, nhìn nhìn sản đạo, còn chưa có mở ra toàn bộ, đoán chừng còn phải đau nhức một hồi lâu.

Thẩm mẹ đắp chăn cho cô, mở cửa gọi Côn Sơn tiến đến bồi cô một hồi: “Thiếu gia, cậu đi vào trước cùng Thiếu phu nhân, tôi đi xuống bếp nấu cho cô ấy một chút súp, uống vào để có khí lực sinh.”

“Ừm.” Côn Sơn gật đầu đi vào.

Côn Sơn vào phòng xong, ở bên giường nắm tay cô, nói với cô: “Bảo Châu anh ở chỗ này, có phải rất đau hya không? Rất đau thì em cắn anh.”

Bảo Châu ở đâu cam lòng cắn hắn, đau đến toàn thân đầy mồ hôi cũng chỉ là cầm lấy tay của hắn, nhìn qua hắn nói: “Côn Sơn, em đau quá!”

“Lát nữa cục cưng đi ra thì tốt rồi.” Côn Sơn không ngừng nói chuyện với cô.

Bảo Châu cũng biết, nhưng vẫn là đau, đau mệt mỏi, cô lại cảm thấy đói: “Em đói bụng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.