Chương trước
Chương sau
Ở đây không phải Sơn Tây, dân cư đông đúc, có đủ các loại người thường xuyên buôn bán, trong nội đường đại gia và đường chủ bình thường đều có thân phận khác, bề ngoài xem ra đều là nhân tài kiệt xuất, đây là bọn họ ngụy trang, lợi dụng thân phận để ẩn núp, bọn họ càng có thể hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc, cùng bảo vệ tốt cho chính mình.

Người nọ còn nói, đường chủ nhìn qua là một viện trưởng thư viện rất có văn hóa, đức cao vọng trọng, không có người sẽ nghĩ tới ông cùng bang phái có quan hệ.

Nơi này phân chia chức vụ so với Vận Thành nhiều hơn, trong nội đường bình thường dựa theo chức quan để sắp xếp chỗ ngồi.

Đường chủ là người đứng đầu, phụ trách quyết định những việc trọng đại, sau đó là phó đường chủ với tư cách tham mưu cùng người nối nghiệp.

Tiếp theo là đại gia quản lí tài vụ, lương hướng. Bồi đường đại gia, phụ trách thông tri các nơi, quản lý mọi chuyện vụn vặt trong nội đường. Quản đường đại gia là người phụ trách chuyện thưởng phạt. Chấp đường đại gia, chuyên phụ trách công việc huấn luyện. Lễ đường đại gia, phụ trách giáo dục lễ nghi. Hình đại gia, chấp chưởng hình pháp.

Còn có chúng đệ tử, tổng cộng có hơn tám nghìn người, nhưng có thể xuất nhập tiền đường chỉ có chừng một trăm người, tất cả đều là quản sự cấp hai, nhiều người dễ bị phát hiện, có thể xuất nhập chủ đường tham dự hoạt động kế hoạch trọng yếu, có hơn ba mươi người, đều là quản sự cấp một, cùng với hộ vệ tùy thân của đường chủ.

Nói như vậy, Côn Sơn bề ngoài là đi nhậm chức, ngầm là được thăng chức, hơn nữa thăng liền ba cấp. Ngày hôm qua nhìn thấy vị tiểu đệ kia, thật ra đó là ông chủ của nhà hàng, một quản sự cấp ba, nhưng bởi vì đang giúp bang phái trong khu vực, cho nên cũng có thể thường xuyên ra vào trong nội đường.

Lần đầu tiên vào trong nội đường, nhất định phải đến sớm, trước khi trời chưa sáng, đi ra cửa sau chờ, sau đó đợi đến lúc cửa trước mở, lại đi vào, là được.

Bình thường người Trí Đường có một thói quen, trước thương lượng cửa sau mở lại cửa trước, bởi vì việc cần làm của bọn họ đều không thể làm ngoài sáng, nếu có thành viên bang phái đến, cũng có thể sớm chút phát hiện, bình thường thời điểm gà gáy, bọn họ sẽ thương lượng cửa sau, hừng đông lại mở cửa trước, như có nhân vật lớn đến, hoặc là có đại sự xảy ra, cửa lớn sẽ đặt mấy khối gạch với tư cách biểu thị, cục gạch chất càng cao, đại biểu địa vị càng cao, thấp nhất một viên gạch, đại biểu cho đệ tử cấp cao đi xa nhà bình an trở về hoặc quản sự ở nơi khác đến xin giúp đỡ, bình thường không cần để ý. Hai khối gạch, là có mua bán lớn, nhìn thấy cái này, ban đêm phải tới họp. Ba khối gạch đại biểu Tổng đường có mệnh lệnh khẩn cấp, tất cả quản sự cấp hai cùng các vị đại gia, phái người tới lấy tin tức, giữa trưa phải tới họp. Bốn khối gạch đại biểu có khách quý tới cửa, mọi người buổi sáng phải tới đủ, giữa trưa chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách mới.

Đệ tử mở cửa, thấy ngoài cửa có một người đang đứng, là khuôn mặt xa lạ, liền hỏi: “Người đến từ phương nào?”

“Lục Côn Sơn đến đây nhậm chức phó đường chủ, làm phiền tiểu ca thông báo một tiếng.” Côn Sơn nói.

Người nọ nghe xong, hành lễ với hắn một cái rồi nói: “Phó đường chủ mời vào trong.”

Người nọ mời Côn Sơn tiến vào, đóng cửa lại, dẫn hắn đến đại sảnh, lại đối với một đệ tử phụ trách quét dọn nói: “Cậu nhanh đi thông báo với đường chủ nói có khách quý tới cửa.”

Đệ tử kia nhìn thoáng qua Côn Sơn, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.

Người nọ lại tự mình châm trà cho hắn: “Phó đường chủ mời uống trà, tôi là Bồi đường ở đây.”

“Bồi đường đại ca khách khí, tôi và anh về sau đều là người một nhà.” Côn Sơn cử chỉ thoả đáng nói.

Không bao lâu, đường chủ đi đến, mặc một thân áo dài màu xám, râu ria hoa râm, cạo đầu trọc, mang kính viễn thị, hoàn toàn chính xác có cảm giác là giáo viên dạy học, nghe nói ở vùng này được xem như là lão tiền bối đức cao vọng trọng, thân thể còn vô cùng cường tráng, quả thực bước đi như bay. Đi theo phía sau là một nam nhân thoạt nhìn gầy yếu, trên thực tế hai chân linh hoạt, một thân công phu cao.

Côn Sơn đối với đường chủ hành lễ: “Đường chủ, Lục Côn Sơn vừa tới, bái kiến đường chủ.”

“Khách khí, phó đường chủ mời đứng lên, ngồi.” Đường chủ khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Tổng đường chủ nói ông những năm này lớn tuổi, càng phát ra nhân từ, lộ ra chút nhu nhược, để bù đắp cho những vai diễn hung ác, ông nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, vốn lo lắng hắn tuổi còn nhỏ, không khỏi táo bạo, hôm nay vừa thấy liền an tâm, là người lòng dạ thâm sâu vừa có tính nhẫn nhịn, lại thông minh, biểu hiện là một người không kiêu ngạo không siểm nịnh, người còn trẻ mà đã biết biểu hiện như vậy hiện tại quá ít.

“Đường chủ mời.” Côn Sơn lần nữa ngồi xuống.

Bồi đường đại gia cũng ngồi xuống, đường chủ hỏi Côn Sơn: “Cậu muốn dùng thân phận gì ở lại chỗ này? Tôi giúp cậu an bài. Địch nhân hàng đầu bây giờ của chúng ta là người ngoại quốc, bọn hắn muốn chèn ép dân ta, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chèn ép bọn hắn, làm bọn hắn không dám lại bước lãnh thổ Trung Quốc. Cho nên thân phận của cậu rất quan trọng, cậu đã nghĩ ra chưa?”

“Tôi chỉ biết chút công phu quyền cước, nhưng ở đây có lẽ đã có không ít võ quán.” Côn Sơn nói.

“Vậy thì làm kinh doanh a! Cậu muốn buôn bán gì? Không có sao, chỉ cần cậu muốn, tất cả mọi người sẽ giúp cậu.” Mọi người trong Trí Đường rất nghĩa khí, Côn Sơn muốn làm cái gì đều không có vấn đề.

“Giá cả thị trường bên này, tôi không hiểu nhiều, vợ tôi trước kia mở cửa hàng may mặc, ngoài ra ở Sơn Tây tôi có một nhà máy rượu, một nhà dấm chua, ngài thấy tôi nên làm gì tốt?” Cái khác Côn Sơn không hiểu.

Đường chủ suy nghĩ một chút nói: “Nhà máy rượu bên này cũng có nhiều, dấm chua ở bên cạnh cũng không thua gì nước ngoài rất dễ bán. Cậu nghĩ kỹ xem còn có cái gì?”

Côn Sơn lắc đầu: “Rượu của chúng tôi phần lớn là rượu trái cây, đặc biệt chuẩn bị cho nữ giới. Dấm chua cũng là quả dấm chua, khách nữ dùng lau mặt tương đối nhiều.”

Đường chủ nghe xong, cảm thấy rất mới lạ : “Vậy thì có thể, mở hai cửa hàng, trước làm một ít bán thử xem, khi cậu có nguồn tiêu thụ sẽ bán nhiều hơn, không tốt thì đổi nghề, tiệm vải bên này nhiều lắm, cậu cạnh tranh không được.”

Côn Sơn cảm thấy cái này cũng được, đồ nhà mình, lấy ra bán, một chút cũng không uổng phí, không cần tìm phương pháp, tuyệt đối bán được giá thấp nhất, nghĩ đến nhạc phụ trong nhà không phải còn mở một xưởng bánh bích quy sao? Quay đầu lại cũng có thể mang ra một ít bán cũng được.

Kế tiếp là quá trình quy cũ, Côn Sơn làm xong tất cả quy trình, thấy chư vị đại gia cùng quản sự cấp hai ở đây, sau khi ăn cơm xong, Côn Sơn từ cửa nhỏ của nội đường trở về khách sạn.

Lúc mở cửa phòng, Bảo Châu đang ngủ trưa, giữa trưa Côn Sơn gọi cho cô đồ ăn ăn thật ngon, buổi sáng Côn Sơn lưu lại tờ giấy nói phải đi ra ngoài gặp bạn bè cũ, Bảo Châu không có chút hoài nghi nào, ăn ngon ngủ ngon, chơi đùa với Tiểu Hoàng, Tiểu Hồng một chút, thì đi ngủ.

Côn Sơn đánh thức cô, nói cho cô biết: “Bảo Châu, anh tìm được chỗ ở rồi, đợi lát nữa dẫn em đi xem, sau đó chúng ta đi mua vật dụng hàng ngày.”

Bảo Châu nghe xong, cảm thấy Côn Sơn thật là lợi hại a!

Nhanh như vậy đã sắp xếp xong chỗ ở.

Bảo Châu đi theo hắn nhìn xem, rất ưa thích bể bơi kia, có chút giống bể bơi trước đây ở nhà. Bảo Châu tư duy cùng người khác không giống nhau, cô nói: “Đã có cái ao này, chúng ta lại có thể bán dưa muối rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.