Chương trước
Chương sau
Từ trong bát cơm ông chủ Trần bới ra tiền, đây chính là so với lên trời còn khó hơn, người kia thật lợi hại a! !

Vì vậy Bảo Châu may mắn, ở Thái Nguyên thành công, không có vài ngày sau, một tờ báo đưa tin Bảo Châu dùng một con chim đả bại máy bay nước Pháp phát đi, lập tức ở nước ngoài đưa tới một hồi sóng to gió lớn, thậm chí có một ít quốc gia mua không nổi máy bay, lén lút bắt đầu huấn luyện diều hâu nhà mình, hi vọng một ngày kia, cũng có thể huấn luyện thành bộ dáng thần kỳ như thế.

Thậm chí có truyền thông nước ngoài đuổi tới Thái Nguyên muốn gặp Bảo Châu, lại nghe người hầu Trần gia báo lại, Bảo Châu đã trở về Vận Thành, nhóm truyền thông lập tức chạy tới Vận Thành, nghĩ thầm tôi dù sao cũng đã đến Trung Quốc rồi, nhất định phải gặp được phu nhân thú vị kia.

Kết quả lúc bọn họ chạy tới, không chỉ nhìn thấy được vị phu nhân xinh đẹp lại thông minh kia, còn chứng kiến dân chạy nạn ngoài thành rất có trật tự đang xây nhà xưởng, lại không có một người nào lười biếng, người Trung Quốc quả nhiên mười phần cần cù! Hắn nào biết rằng ai ra sức xây nhà máy, về sau mới có thể đến làm việc!

Ông chủ Trần đã gọi người đến xem qua, cảm thấy rất không tồi, trực tiếp đóng gói thiết bị gửi từ nước Pháp đến, người Pháp ưa thích đồ có mỹ cảm, bất kể là dấm chua hay rượu, phải tất yếu đóng gói xinh đẹp. Thời điểm máy móc được đưa tới, nhà xưởng còn chưa có xây dựng tốt, đều đặt trong kho hàng của Lục gia, Côn Sơn suy tính, dùng xe kéo lôi vào nhà kho với tốc độ ốc sên bò, hắn muốn cho mọi người nhìn xem, hắn xây dựng nhà máy, có bao nhiêu tốt! Thiết bị có bao nhiêu tiên tiến.

Đám ông chủ lúc trước không muốn đầu tư chủ nhao nhao đứng ra muốn kiếm một chén canh, nhưng đã chậm, Côn Sơn thấy lợi nhuận tốt, kéo cha mình vào, đoạt lấy một phần cổ đông lớn, những người khác tiến đến cũng chỉ là cổ đông nhỏ thôi, nhưng do tài chính tràn đầy, vì vậy hai nhà máy thoáng chốc đã lớn mạnh.

Ông chủ Trần rất có thủ đoạn, người Pháp thích gì hắn sẽ làm cái đó, ví dụ như táo ngâm dấm, thành phẩm so với nước Pháp thấp hơn nhiều, giá cả so thị trường nước Pháp cũng rẻ hơn một chút, phi thường bán chạy.

Côn Sơn làm việc cho chính phủ, cũng nâng đỡ nhiều cho nhà máy, chính sách mềm dẻo cái gì, Diêm Tích Sơn cảm thấy hắn giải quyết vấn đề nạn dân, cao hứng cho nhà máy mới xây này, miễn thuế ba năm.

Chủ yếu cũng là nể mặt ông chủ Trần thôi, vì vậy trên cơ bản không có làm gì Côn Sơn, thoáng cái dựa vào hắn có được 20% cổ phần, trở thành kẻ có tiền.

Người có cái tiền, sẽ có tặc nhớ thương.

Tối hôm đó, một tên trộm đầu tiên vào rình nhà Bảo Châu, hắn đầu tiên theo tường bò vào, phát hiện cửa lớn đóng chặt, lầu một không có chỗ có thể để hắn đi vào ah!

Hắn không có học mở khóa, vậy cũng chỉ có thể bò cửa sổ, hắn bò a bò, bò rất lâu, rốt cục hai tay bấu víu vào biên giới ban công, vừa muốn đem chân đặt vào bên trong, đột nhiên có một bàn tay, sắc bén lại lạnh buốt đặt trên vai của hắn.

Hơn nửa đêm ah!

Giữa không trung đột nhiên có bàn tay lớn ah!

Đêm rất đen, hắn nhìn không rõ cũng không dám quay đầu lại xem, trực tiếp bị dọa hai tay vừa trợt, từ biên giới ban công rớt xuống, ngã gãy một cái chân, đã bị người phát hiện rồi, về sau hắn gặp người sẽ nói, Lục thị trưởng rất tà môn, nửa đêm có cái gì cái gì cái gì.

Làm cho lòng người bàng hoàng, đám ăn trộm cũng không dám đi vào xem nữa.

Thật ra thì chỉ cần hắn vừa quay đầu lại sẽ phát hiện, một con chim vàng đang đứng trên vai của hắn, dùng loại ánh mắt vừa sùng bái lại hiếu kỳ nhìn xem hắn.

Tiểu Hoàng kỳ thật không có muốn hù dọa hắn, hôm nay Tiểu Hoàng ghét bỏ bên trong quá nóng, đi nằm ngủ ở trên cây, đột nhiên nghe được gì đó, liền mở mắt ra, nhìn thấy có người có kỹ xảo tốt bò lên trên ban công, nó cảm thấy rất lợi hại, nghĩ tới đi xem một chút, kết quả nó đụng một cái, người kia liền té xuống, nó thật không phải cố ý, có nên giả vờ không phải nó làm hay không?

Nếu không chủ nhân sẽ đánh mông nó đấy, vì vậy Tiểu Hoàng vô sỉ, rất không chịu trách nhiệm bay mất, bất quá trước khi bay đi, nó có chút thiện lương nho nhỏ, chính là đối với bên trong kêu to vài tiếng, giúp người kia kêu cứu ah! Xem thương thế của hắn không nhẹ.

Đáng thương tên ăn trộm, vừa phải nghĩ biện pháp đứng lên, chạy trốn, trong phòng đèn liền sáng, vừa vặn đã bị bắt.

Côn Sơn rất có lương tâm trước tiên đưa hắn vào bệnh viện, nói chờ thương thế hắn tốt lên, nếu đem chân của hắn đánh gãy một lần nữa, sau đó cứ như vậy không để ý tới hắn nữa, cảm thấy hắn ăn mặc rách nát có chút đáng thương.

Lời này Côn Sơn nói xong cũng quên, nhưng lại là ký ức mới mẻ của tên ăn trộm, cả ngày lo lắg hai chân của mình, sợ bị cắt đứt, kinh hãi quá độ vượt qua hai ba tháng, gầy hơn mười cân, từ nay về sau nhắc tới Lục Côn Sơn cùng Lục gia liền biến sắc…

Hai tháng sau, cư nhiên có một tên lá gan đặc biệt lớn, kỹ thuật ăn trộm đặc biệt tốt, nghĩ muốn trộm được một số tiền lớn, về sau ở trước mặt đồng đạo có thể khoe khoang một phen.

Hắn đồng dạng vốn là leo tường đi vào, trình tự cùng tên trước trước đồng dạng, nhưng là không có bò ban công, hắn kỹ thuật tốt hơn, trực tiếp nạy cửa đi vào, đi vào, chỉ thấy một đĩa trái cây , có vẻ như là từ đời Đại Tống, làm sao có thể? Tuy rất giống, nhưng nếu thật sự là đồ như thế làm sao có thể đặt ở chỗ này?

Lừa gạt hắn hả?

Một thị trưởng nho nhỏ, làm sao có thể có tiền đến tình trạng kia, quyết định bỏ qua.

Kết quả lên thang lầu, lên tới một nửa, chỉ nghe thấy một âm thanh khủng bố, ở giữa không trung bay tới thổi đi, một hồi bên đông một bên tây, thanh âm kia lúc nam lúc nữ, lúc nam nói: “Ta muốn giết chết ngươi!” Nữ thê lương buồn bã nói: “Ngươi hai ba năm trước cũng đã giết chết ta rồi, hiện tại ngươi như thế nào còn có thể giết chết ta? Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, móc trái tim của ngươi để ăn mới được!”

Tên ăn trộm nghe xong, hoảng sợ từ trên thang lầu trực tiếp lăn xuống dưới.

Các vị trên lầu cũng nghe thấy, nhưng vẫn ngủ rất bình tĩnh như trước, vì sao rồi hả?

Từ ba ngày trước, lúc xem phim kinh dị, dẫn theo Tiểu Hồng, mỗi khi đến đêm đều lặp đi lặp lại như vậy, mọi người từ bất an, đã diễn biến thành yên tâm thoải mái như hiện tại, nó nếu không kêu, mọi người còn ngủ không được nữa.

Đáng thương tên trộm kia, bị té thật thê thảm, từ nay về sau, tin tức thị trưởng có quỷ, bắt đầu đồn ra, những người a dua nịnh hót, đến ít đi, mọi người cũng mừng rỡ thanh nhàn, chẳng muốn giải thích…

Ngày tốt lành của Côn Sơn, cũng không lâu lắm, Diêm Tích Sơn thấy nạn dân được an bình rồi, nghĩ Lục Côn Sơn chưa tính là người hắn có thể tin được. nên điều một người tâm phúc tới làm thị trưởng, Lục Côn Sơn thoái cái từ thị trưởng biến thành phó thị trưởng, nếu không phải nói trong nhà hắn có chuyện ma quái, khả năng hiện tại phòng ở cũng sẽ trở thành của thị trưởng mới.

Côn Sơn không có gì không phục, phó thị trưởng thì phó thị trưởng a!

Mà hắn làm chức phó thị trưởng, lại đi quản vệ sinh, khi đó Vận Thành không có bộ vệ sinh, phải gọi xã vệ sinh, rõ ràng là tước quyền lực quyền lợi của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.