Chương trước
Chương sau
Nhưng ngay cả như vậy Côn Sơn cũng không nói Bảo Châu một câu, hắn luôn sợ cô ở nhà nhàm chán, cho nên cô thích giày vò như thế nào thì cứ giày vò a! Còn bận rộn giúp làm thành một cái giá đỡ bằng trúc, gác ở bể bơi thượng diện, lại dán giấy báo, như vậy không để tro bụi thổi vào.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, thời điểm ăn mì, Bảo Châu cầm cái thìa lớn ở trong hồ tùy ý đào một thìa đồ chua bỏ vào trong chén, cho mọi người nếm thử, Côn Sơn là người đầu tiên thí nghiệm, hắn kẹp lên một miếng củ cải trắng, cho vào trong miệng khẽ cắn, phát hiện đặc biệt ngon, củ cải trắng có chút vị cay của ớt, lại có chút mùi thơm của gừng: “Ăn thật ngon.”

Bảo Châu nhận được khen ngợi cười tươi như hoa, nhớ tới người con trai hôm trước bảo hôm nay có đồ ăn choc ho cô, mang một chút cho bên nhà công công nếm thử cũng tốt, Bảo Châu rất khí phách bảo Tiểu Đông ôm một bình đồ chua thật lớn đi theo phía sau.

Lúc Bảo Châu đến đó, nam tử ngày ấy đã ngồi ở trên ghế dài trong hoa viên, ánh mắt có chút thấp thỏm không yên, hắn rất sợ cô gái kia thất ước, vạn nhất cô quên, hắn phải đi đâu mới có thể tìm được cô? Hắn đã hỏi qua nha hoàn trong phủ, các cô đều nói quý phủ không có tiểu thư, cũng không có nha hoàn nào mười lăm mười sáu tuổi, vậy cô gái kia là ai?

Mang theo một bụng nghi vấn, hắn đường đường là đệ nhất tài tử Sơn Tây Thẩm Kỷ Lương đã liên tục mất ngủ hai đêm, lúc Bảo Châu nhìn thấy hắn, có chút không nhận ra hắn: “Là anh sao?”

“Cô đã đến rồi? , cái này cho cô.” Thẩm Kỷ Lương đưa tới một hộp sắt trong tay còn đang nóng, đây là hắn gọi điện thoại lại nói trong nhà ra roi thúc ngựa đưa tới, bên trong là các loại bánh bích quy, đều là nhập từ ngoại quốc, ở đây khó có được.

“Cảm ơn.” Bảo Châu mở nắp hộp ra, cầm một ít miếng bánh bích quy ăn.

Thẩm Kỷ Lương thấy cô ăn rất vui vẻ, an tâm, lúc trước còn sợ cô không thích bánh quy chocolate: “Cô cảm thấy ăn ngon không?”

“Ăn ngon, mặc dù có chút đắng.” Nhưng cũng không khó ăn, Bảo Châu liếm liếm ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn nói.

Thẩm Kỷ Lương dừng một chút, lấy dũng khí hỏi cô: “Cô tên gì? Là người ở nơi nào?”

“Tôi gọi Bảo Châu, nhà ở phía bên ngoài kia.” Bảo Châu chỉ chỉ một phương hương ở ngoài tường.

“Tôi gọi Thẩm Kỷ Lương, cô có thể gọi tôi là Thẩm đại ca.”

“À! Thẩm đại ca anh cũng đọc báo à?” Bảo Châu phát hiện tờ báo trên mặt ghế như là phát hiện đại lục mới.

“Bảo Châu cũng đọc báo?” Thẩm Kỷ Lương rất thích xem báo, chẳng lẽ cô cũng có yêu thích này.

“Xem, thế nhưng tôi xem không hiểu.” Cô chỉ nhìn tranh vẽ, chữ muốn nhìn, nhưng khi nhìn không hiểu, nếu có thể hiểu cô đã tự mình đọc truyện cười.

Thẩm Kỷ Lương nghe xong, không có giễu cợt cô, ngược lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt tiếp cận cô: “Vì sao cô muốn xem báo?”

“Bởi vì tôi muốn biết ah!” Cô muốn biết có truyện cười mới chưa? Côn Sơn bận rộn nhiều việc, có đôi khi không có thời gian đọc báo cho cô thì đã ra ngoài rồi.

Thẩm Kỷ Lương lại lý giải thành, nha đầu thế nhưng lại có lòng quan tâm thế cục, nhiệt huyết tràn đầy càng thêm kích động cùng sôi trào lên, đối với cô nói: “Vậy tôi sẽ dạy cho cô!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.