Đêm khuya.
Ngọn đèn chiếu sáng căn phòng hoa lệ, tất cả đồ dùng đều làm từ loại gỗ xa xỉ. Quế cung bách tẩm(Ý nói phòng ngủ đẹp),điêu lương họa luyện (Tranh gì gì đấy),giàu sang phú quý, khí thế bức người.
Nơi đây đúng là tẩm cung của lục hoàng tử Nhạn Vũ Giai, khí phách đương nhiên không thể bình thường.
Bên ngoài cánh cửa gỗ có hoa văn chạm trổ, thị vệ đứng thành hàng dài ở hành lang, tổng quản, còn có tỳ nữ chờ mệnh lệnh,hạ nhân tuy nhiều, lại yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, phép tắc nghiêm cẩn.
Trong phòng là cái giường lớn chắc chắn, vỏ chăn , vỏ gối, thậm chí màn trướng, đều thêu những con rồng kích cỡ to nhỏ khác nhau. Hoa văn rồng cực phức tạp, đường may tinh tế, bức nào cũng là bảo bối vô giá.
Mà trong tấm chăn, một ít tóc đen rối tung, chủ nhân của mái tóc vẫn nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt nho nhỏ không có chút máu, đang mệt mỏi ngủ say.
Trước giường là một bóng người đang lẳng lặng đứng.
Nhạn Vũ Giai đã đứng suốt một canh giờ, tuy rằng quần áo đã thay,vết thương trên người cũng đã bôi thuốc băng bó, nhưng khuôn mặt tuấn tú mang thật sâu mỏi mệt, làm cho người ta nhìn rất lo lắng.
“Lục gia, trước nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ nhân duy nhất có thể tự do ra vào tẩm phòng,Vu nhũ mẫu cũng là người nhìn Nhạn Vũ Giai lớn lên từ nhỏ, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ:“Tiểu thư tạm thời chưa tỉnh, Lục gia, đến ăn một chút gì, ngồi nghỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801623/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.