Một trận choáng váng đánh úp lại, Phó Bảo Nguyệt đỡ lấy đầu, chờ xúc động âm trầm đi qua.
“Ta trộm cái gì?” Đè nén xuống cảm giác mãnh liệt không khoẻ, Phó Bảo Nguyệt mệt mỏi hỏi,“Phòng lớn như vậy, các ngươi chính mình xem, có cái gì?”
“Đừng tưởng rằng ngươi cất giấu, ta tìm không đến!” Thừa tướng phu nhân hạ lệnh:“Tìm ra cho ta!”
Chúng hộ viện chần chờ, không dám tùy tiện mạo phạm. ( S : Thằng nào khôn , đứng im ….)
Thừa tướng phu nhân tức giận đến mày liễu dựng thẳng,“Còn chưa động thủ? Ta bảo các ngươi lục soát, có nghe hay không? Nhanh lên!”
Phó Bảo Nguyệt đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến kinh người, thần sắc lại trấn định xuống dưới. Nàng đứng ở bên giường, thản nhiên nói:“Chư vị thỉnh lục soát sau đi, ta sẽ không trách các ngươi.”
Nghe lệnh làm việc, có cái gì trách đâu?
Vài cái đại nam nhân tìm tây tìm đông trong căn nhà nhỏ.Đứng ở cửa , Thừa tướng phu nhân còn oán độc bắn ra những lời phỉ báng như mũi tên xuyên tim.
“Ngươi đừng nghĩ đến giả bộ im lặng, sẽ không có việc gì! Nói cho ngươi, ta hoài nghi ngươi đã lâu, cho ngươi ăn cho ngươi mặc, còn không hiểu được mà cảm kích, cư nhiên hồi báo ta như vậy! Ngươi với cha ngươi thật giống nhau, lòng tham ma quỷ, cuộc sống đang an bình, lại chỉ muốn tạo phản!”
Lúc trước mặc dù không tốt, Phó Bảo Nguyệt đều nhịn xuống, nhưng là nói đến cha nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, một đôi con mắt sáng trong suốt tức giận nhìn thẳng Thừa tướng phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801618/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.