Đêm đó, nụ hôn đầu tiên của nàng bị nửa dỗ nửa lừa, nửa bắt buộc mà cướp đi.
Mà ngoài nàng cùng tên đăng đồ tử mỉm cười kia ra thì không ai biết chuyện này.
Đối mặt với giấy lụa trắng, Phó Bảo Nguyệt kinh ngạc ngồi im một canh giờ, màu vẽ bên cạnh đã chuẩn bị tốt, nhưng cái gì cũng chưa vẽ.
Môi nam nhân, cư nhiên mềm mại như vậy … (=]]] S : Vầng , giờ tỷ mới bít à)
Tuy rằng chính là khinh thường, lại làm cho mặt nàng hồng thấu. Hơi thở của hắn, xúc cảm khi hai đôi môi tiếp xúc…… Hết thảy đều như cảnh trong mơ, nhưng sao cảm giác lại rõ ràng chân thật như vậy.
Nghĩ đến đây, một cỗ nóng đỏ tăng vọt nhanh chóng thiêu đốt mặt nàng.
Thật sự là xấu…xấu hổ muốn chết a.
“Nói cho ta biết tên của nàng.” Khi đó, hắn đứng thẳng dậy, cúi nhìn nàng đang xấu hổ đến nâng không nổi đầu dậy, nhẹ giọng hỏi.
Nàng cắn môi, không chịu nói.
“Nàng nếu không nói, ta lại hôn nàng.” Uy hiếp mang theo ý cười của hắn dọa đến nàng.
“Phó Bảo Nguyệt.” Nàng rất nhanh trả lời, sợ lại bị khinh bạc.
Nhạn Vũ Giai đem tên của nàng niệm vài lần trong khoảng cách gần gũi khiến nó thân thiết dị thường. Sau đó, đầu ngón tay của hắn mơn trớn hai cái má nóng nóng,“Ngày sau gặp lại.”
Tựa như lúc đến, hắn im lặng biến mất trong bóng đêm, để lại tâm hồn thiếu nữ bắt đầu đại loạn.
Sau…… Nàng liền giống như hiện tại, cái gì cũng không vẽ được.
“Tiểu thư, người như thế nào vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/155615/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.