Chương trước
Chương sau
Tĩnh dưỡng được mấy ngày, Lộ Kì cảm thấy thể lực so với trước tốt hơn rất nhiều, thừa dịp hôm nay có ánh nắng mặt trời, sau giữa trưa, ta đi vào hoa viên chuẩn bị luyện tập Thái Cực quyền, ta mới làm động tác trung bình tấn bên tai chợt nghe tiếng cung nữ  kích động truyền đến
“Thái tử điện hạ, không nên a!”
Ta hiểu không rõ liền quay đầu lại.
“Ta không phải đi chết nha.”
“Nhưng Thái tử điện hạ,  rõ ràng đây muốn chết.”
“Ta muốn chết?”  Ta mang vẻ mặt nghi hoặc.
Cung nữ so với ta càng mê hoặc hơn, bọn họ nhìn ta đang trong trạng thái  trung bình tấn, hai tay đưa ra thành quyền các nàng vội nói:
“Thái tử điện hạ, đây không phải rơi vào tư thế chết sao?”
Ta giật mình, bừng tỉnh lập tức cười to:
“Ta chỉ đơn giản tập luyện trung bình tấn!”
Cung nữ không hiểu, rồi cũng không nói gì sau đó chê cười, nhìn chủ tử cười dặn dò vài tiếng:
“ Thái tử điện hạ, Ngài thân mình còn chưa  hoàn toàn phục hồi như cũ, không nên sử công phu, miễn cho bị thương nguyên khí.”
Ta cười giải thích:
“Thời gian vừa rồi ta cũng đã nằm thật lâu trên giường, hôm nay ta chỉ đơn giản  muốn hoạt động một chút, nằm lâu thân thể cũng trở sẽ nên cứng ngắc, chỉ vận động một chút sẽ không ảnh hưởng đến tổn thương nguyên khí, các ngươi không cần lo lắng.”
“Thật vậy chăng?” Cung nử có chút lo lắng hỏi.
Ta gật đầu cam đoan: “ Ưhm, Chẳng lẽ ta không biết quý trọng đến sức khỏe của chính mình.”
Nói xong, ta một lần nữa đứng vững ở thế trung bình tấn chậm rãi đánh quyền, ta đang  luyện một bộ âm dương thị Thái Cực quyền.
Nhìn thấy động tác của Thái tử chậm chậm ra quyền cho nên bọn họ cũng không ngăn cản, như  trong lòng buồn bực suy nghĩ không biết Thái tử điện hạ khi nào  đã học được bộ quyền pháp này, trước kia  tại sao bọn họ vẫn chưa từng gặp qua Thái tử luyện.
Lam Ngâm vừa đi ra hoa viên, liền thấy Ca ca đang luyện quyền, mà bộ quyền thật cổ quái, mỗi chiêu thức đều mang phong thái thong thả, chậm  chậm làm cho người luyện lẫn người xem  tâm ngưng định từ từ thư thả.
Ánh mắt  nàng dần dần bị hình ảnh đang chăm chú luyện quyền hấp đẫn, xem ra  tĩnh dưỡng được một tháng Ca ca  đã không còn như lúc trước tiều tụy, sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt, nhưng khí sắc đã hồng nhuận, hai má gầy cũng đã được chút đẫy đà. Khuôn mặt cũng sắc khí cũng trước kia bất đồng rất nhiều. Có phải chẳng là vì Ca ca hiện tại rất thích cười cho nên toàn bộ tinh thần đã khá hơn xưa. Ánh mắt nàng bất tri bất giác trở nên nhu hòa, khóe miệng mỉm cười, trong lòng cảm nhận rât thoải mái.
Bổng nhiên, phía trước vang lên tiếng hô –
“Hoàng Thượng giá lâm, Cẩm phi nương nương giá lâm, Ngũ hoàng tử giá lâm.”
Nghe vậy, Lam Ngâm cùng tất cả người trong cung điện thái tử đều cuống quít sửa sang lại quần áo, chuẩn bị tiếp giá, nàng  nhìn qua Ca ca vẫn còn đánh quyền, nàng vội vàng chạy đến túm Ca ca kéo đi đến chính điện.
“Lam Ngâm, nàngi lôi kéo ta làm cái gì, ta còn chưa  luyện xong.”
Lộ Kì do chuyên chú luyện Thái Cực quyền nên không có nghe đến tiếng hô vừa rồi..
“Tuyên Kì ca ca, Phụ hoàng đến đây, chúng ta phải nhanh đi tiếp giá.”
“Nhưng ta còn chưa thu quyền.” Ít nhất  cần phải chờ ta thu hoàn quyền đã.
“Chờ một!  Để ta thu lại quyền.”
Bị nàng một đường lôi lôi kéo kéo vào đại điện, vừa  bước vào trong đại điện ta nhìn thấy một gã trung niên nam tử,  cùng một đám cung nữ thái giám vây quanh đang đi vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong Điện thái tử đã quỳ xuống, Ta sửng sốt tùy ý Lam Ngâm lôi kéo hành lễ.
Ta tò mò giương mắt đánh giá Hoàng đế lão cha, khuôn mặt hắn cũng Nhị hoàng tử có vài phần giống nhau, bộ dàng cao lớn, bất quá khuyết điểm mang một cái bụng bia, trên người hắn mặc một bộ trường bào màu đen, vạt áo cùng cổ tay áo dùng kim tuyến màu vàng thêu biểu tượng hình rồng, trên lưng đeo một cái thắt lưng có khảm ngọc, tóc bới  cao dùng một cái kim quan cài.
Trong thời gian, ta quan sát Hoàng thượng lão cha, ta cũng nhận ra  Hoàng Thượng cũng đang quan sát đánh giá ta, Hòang thượng mang một khuôn mặt uy nghiêm đoan chính không có một tia cười, ta và Hoàng thượng mắt to trừng mắt nhỏ  đến khi Lam Ngâm liều mạng kéo ống tay áo của ta, ta mới hoàn hồn.
“…… Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng.” Ta khom người nói.
Ta lúc trước đã diễn qua bộ kịch cổ trang “Đường triều” trong vở kịch ta thủ vai một gã hoàng tử, mà mỗi lần vị hoàng tử đó gặp Hoàng Thượng, Hoàng hậu đều như vậy hành lễ, bởi vậy Ta hành lễ như trong vài diễm.
Nàng nhìn thấy Tuyên Kì ca ca hành lễ nhỏ giọng nhắc nhở:
“Còn có Cẩm phi nương nương.”
Ta lại  nói nhanh thêm một câu: “ Thỉnh an Cẩm phi nương nương.”
Chờ Ta nói xong, mọi người lập tức hô lên hành lễ.
“Tuyên Kì, Trẫm nghe nói ngươi đã quên đi những chuyện trước kia, ngay cả Mẫu hậu của ngươi, ngươi cũng không nhận được, có việc này không?” Hắn lần này lại đây, chính là muốn xác nhận chuyện này.
“Dạ.” Lộ Kì gật đầu.
Hắn đã hiểu tại sao mới vừa rồi Tuyên Kì khi thấy hắn trên mặt toát ra biểu tình xa lạ như vậy, Hoàng đế lại hỏi:
“Ngay cả Trẫm ngươi cũng không nhận được?”
“Dạ.”
Nghĩ nghĩ, Lộ Kì thêm nói mấy câu: “Thỉnh Phụ hoàng thứ tội, lần này bệnh tỉnh lại, Nhi thần đối với mọi người không nhớ rõ.”
Ta lúc trước vì muồn diễm cho đạt vai trong  bộ kịch “Đường triều”  nên đã tìm không ít những bộ phim cổ trang cùng loại để quan sát, nên đã hiểu rất nhiều qui định trong hoàng cung, ở  trước mặt Hoàng đế không thể nói lung tung, nếu không một khi lỡ lời chọc đến Hoàng đế  mất hứng sẽ có khả năng bi lôi đi trảm.
“Thái tử đem tất cả mọi người đã quên? Vậy thì cần phải một lần nữa mang mọi người trong cung và các Đại thần nhận thức lại, Thế thì phải tiêu tốn một phen thời gian rồi.”
Cầm phi sau khi bật thốt lên, cảm thấy giống như  nói lỡ lời, một đôi mắt đẹp hàm chứa  lời xin lỗi dò xét nhìn đến ta, khuôn mặt mềm mại làm cho người nở trách cứ nàng.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Cầm phi, Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, mở miệng trách cứ:
“Tuyên Kì, không phải Trẫm muốn nói ngươi, Ngươi trước kia thân thể cũng không được tốt, mấy ngày nay lại  sinh thêm bệnh, mọi chuyện trong triều trước đây cũng không có xử lý nhiều, chỉ có Nhị Hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử thay ngươi hỗ trợ cho Trẩm, như mà ngươi  mới là chân chính một Vị Thái tử, giờ lại còn mang mọi chuyện quên hết. Vậy tương lại sau này ngươi muốn làm như thế nào để gánh vác trọng trách của Thái tử?”
Ta bị mắng sợ run,  qua một  lát mới bày ra một mang bộ mặt thành tâm trả lời:
“Thỉnh Phụ hoàng tha thứ, sau này Nhi thần sẽ  rèn luyện thân thể quyết không giống như trước kia ốm yếu, về phần xử lý mọi việc  trong triều, Nhi thần cũng sẽ cố gắng học tập, sẽ không làm Phụ hoàng thất vọng.”
Nói ra nhưng lời xã giao, nhưng trong lòng ta lại âm thầm cả kinh, khi ta sinh bệnh Hoàng đế lão cha không quan tâm ta, ngược lại còn trách cứ ta?
Bị bệnh đâu phải ý ta, xem ra Hoàng đế lão cha quả nhiên không yêu thương Vị Thái tử này, những lời lẽ mới vừa rồi rõ ràng muốn mượn cơ bức ta lui xuống địa vị Thái tử.
Nghe  xong  lời nói của ta, thấy Hoàng Thượng ngưng mắt nhìn đến ta vài lần, có lẽ nhìn thấy sắc thái của ta tốt hơn ngày xưa, cho nên ta cảm nhận được hình như lão Hoàng đế có chút ngoài ý muốn.
Những năm gần đây hắn cùng với Hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng, tất nhiên cũng không thích đến đứa con trai trưởng do Hoàng hậu sinh, nếu không do quy định  của tổ tiên khi  truyền lại ngôi vị hoàng đế cần phải ưu tiên  cho con  trưởng tử hoặc trưởng nữ, trừ khi Hoàng hậu không có chỗ đứng trong Triều mới có thể thay đổi qui định của tổ tiên, cho dù Hoàng hậu sinh ra Trưởng công chúa thì đế vị cũng sẽ  truyền cho Trưởng công chúa kế thừa, thật lòng hắn không muốn lập đứa con này lên ngôi vị Thái tử.
Bởi vì Sở Vân quốc là nữ đế khai quốc, nên kế  người thừa đế vị chẳng phân biệt được nam nữ,  từ khi lập quốc đến nay đã được  mười vị hoàng đế, trong đó đã có ba vị nữ hoàng đế, mà Hoàng hậu chỉ sinh có một mình Tuyên Kì cho nên ngôi vị phải truyền cho Tuyên Kì.
“Phụ hoàng, Ngài xem Tứ hoàng huynh bệnh lần này, nhưng lại so với lúc trước đã khá hơn nhiều, Tứ hoàng huynh cũng đã nghĩ đến phải học tập xử lý chính sự, xem ra bệnh lần này cũng là không phải chuyện xấu.”
Đứng ở một bên Tuyên Cần cười hớ hớ, tiếp theo thân thiện lôi kéo Tuyên Kì nói:
“Tứ hoàng huynh, chờ  Hoàng huynh thân mình phục hồi như cũ, nếu có chuyện vì cần đến đệ, Tuyên Cần nguyện hết lòng giúp  Tứ Hoàng huynh.”
“Vậy trước xin cám ơn Ngũ hoàng đệ.” Lộ Kì nhìn hành động chủ động thân thiện của đệ đệ lại thêm sang sảng khuôn mặt tươi cười.
“Nếu Tuyên Cần đã muốn giúp ngươi, ngươi cần phải làm cho tốt, đừng để Trẩm thất vọng.”
Bỏ lại những lời này, Hoàng đế  đẫn đầu đoàn người bãi giá hồi cung.
Tuyên Cần trước khi đi vỗ vỗ vai ta, cổ vũ:
“Tứ hoàng huynh, đừng quá để ý đến lời Phụ hoàng, hãy thoải mái tâm tình cố gắng tỉnh dưỡng cho thật tốt, như thế mới nhanh khỏe lại.”
“Ta biết, cám ơn Ngũ hoàng đệ.”
Tiễn xong bọn họ ta vuốt ve cằm dưới suy nghĩ, Hoàng Thượng đến ngay cả một  câu an ủi  đều không có nói đến, từ đó có thể thấy được hắn rất bất mãn đối với Vị Tthái tử  này, vậy thì vị trí thái tử của ta đang đầy ngập nguy cơ rồi.
Nâng lên mắt, thấy Lam Ngâm đi đến trước mặt ta, cặp mắt thông minh có chút lo lắng nhìn ta, ta giả bộ ra vẻ mặt u buồn, sâu kín mở miệng.
“Lam Ngâm, xem ra Phụ hoàng thực không thích ta, nàng nói  ta nên làm gì bây giờ?”
Nghe Ca ca nói, nàng nghiêng đầu nghĩ  đáp:
“Chỉ cần Tuyên Kì ca ca làm tốt phân sự của mình, Lam Ngâm tin tưởng Phụ hoàng sẽ dần dần thay đổi cách nhìn đối với Tuyên Kì ca ca.”
“Ưh…Như nếu ta làm tốt mọi việc, Phụ hoàng cũng không vừa lòng thì phải làm sao?” Ta thử hỏi lại, muốn nghe thử xem nàng nói như thế nào.
Lần này, Lam Ngâm cúi đầu hồi lâu, mới đáp:
“Cho dù như thế, Tuyên Kì ca ca vẫn còn có Mẫu hậu, không cần lo lắng.”
Hoàng Thượng không thích Thái tử ốm yếu thường xuyên lâm bệnh đó cũng không phải bí mật, trong cung, trong triều mọi người biết được, chính là không có người dám vạch trần, nàng không dự đoán được Ca ca lại tự nói ra.
Nghĩ nghĩ, nàng  thêm một câu:
“Hơn nữa Tuyên Kì ca ca còn có Lam Ngâm à.” Nói xong, nàng chậm rãi vươn tay, sờ sờ đầu của Ca ca, nàng muốn  an ủi Ca ca.
Lộ Kì  nhìn nàng sờ đầu trong nháy mắt, đột nhiên bất động, đáy lòng hiện lên một tia mềm mại ấm áp,  tiêu tang đi mọi u buồn, ta nhìn nàng môi nở nụ cười, mang nàng kéo vào trong lòng.
“ Đùng nha, ta còn có Lam Ngâm.” Đúng vậy, có ôn nhu tri kỷ tiểu thê tử ở cùng, cuộc sống như thế đã đủ tốt đẹp.
Không dự đoán được hành động vô cùng thân thiết của Ca ca, nàng hơi cứng đờ, tiếp theo chậm rãi thả lỏng thân mình hưởng thụ sự ấm áp trong lòng ngực Ca ca.
Nàng hít vào một hơi sâu, tuy rằng Tuyên Kì  ca ca trên người tràn ngập vị thuốc, nhưng nàng thích  hương vị trên người Tuyên Kì ca ca, nàng lần đầu tiên trong lòng, không vì đích kiếm tiền  mong Ca ca sống bình an, mà nàng thật tâm khẩn cầu cho Vị thái tử phu quân có thể sống thật dài lâu, thật dài lâu….
****
Qua năm mới mười ngày, là ngày  trừ uế của Sở Vân quốc.
Vào ngày này, từng nhà trong nước sẽ quét dọn toàn bộ trong nhà cho sạch sẽ,  ngay cả hoàng cung, mọi người dùng “Chi mai” đem trong nhà tích một năm uế khí trừ đi.
Khó có được  ánh dương chiếu sáng ấm áp, thừa dịp thời tiết tốt, Lam Ngâm phân phó cung nữ đem đệm chăn trong phòng ngủ  tất cả đều chuyển đi ra phơi nắng, đồng thời dẫn theo người hầu trong ngoài cẩn thận dọn dẹp một lần.
Mọi công việc quét dọn xem như đã hoàn xong, nàng đến ngự hoa viên tự mình lựa hai “Chi mai”  trở về, chuẩn bị tiến hành trừ uế.
Trừ uế là một nghi thức không phải chỉ cần cầm nhánh Chi mai  là có thể tùy ý loạn, nếu  không hiểu nghi thức không thể tiến hành trừ uế, phải theo thứ tự tiến hành, phải thỉnh Thần vu nữ đến làm.   
Bởi vì thế Lam Ngâm phái cung nữ, đi thỉnh trong cung Thần vu đến cử hành nghi thức trừ uế.
“Thái tử phi, Thần vu còn phải đến Hoàng Thượng, Hoàng hậu cùng các Tần phi  khác làm nghi thức trừ uế, không có biện pháp tới Điện thái tử.” Cung nữ được phái đi trở về  bẩm báo.
Lam Ngâm liếc mắt nhìn bên ngoài  nhìn đến  ánh thái dương đang chuẩn bị xuống núi, hơi hơi suy nghỉ:
“Không lâu nữa mặt trời sẽ lặn, thái dương xuống núi sẽ không có thể trừ uế.”
Trừ uế nghi thức phải làm khi vẫn còn ánh mặt trời.
“Hay là để nô tỳ đi thúc giục tiếp?”
Trầm ngâm một lúc Lam Ngâm lắc đầu.
“Quên đi, ta sẽ tiến hành nghi thức trừ uế.”
“Dạ, Thái tử phi hiểu được nghi thức trừ uế?” Cung nữ kinh ngạc hỏi.
“Rrước kia có một vị  Thầnvu nữ tỷ tỷ đã dạy qua cho ta, trừ uế  điệu vũ của nghi thức  cùng chú ngữ ta đều đã học.”  
Trước khi gả tiến cung tiền, nàng từng một lần tính tham dự trong triều thủ sĩ hội khảo, nếu thi đậu, nàng nghĩ sẽi làm Thần vu, nhưng mới nghĩ như vậy không lâu, Hoàng hậu liền triệu kiến nàng, hy vọng nàng gả tiến cung,  sau đó nàng trở thành Thái tử phi, cho nên ý nghĩ làm Thần vu nàng đã sớm mang quên đi.
Lam Ngâm phân phó cung nữ vì nàng tìm đến một bộ xiêm y trắng chuẩn bị tiến hành nghi thức.
Thay bạch y, nàng xích hai chân, cầm trong tay chi mai, miệng ngâm tụng một chuỗi từ xưa chú ngữ, phối hợp chú ngữ tiết tấu, nàng  uyển chuyển vũ điệu trừ uế, theo tẩm điện bên trong bắt đầu ra bên ngoài, trong tay nhánh mai chi không ngừng rung động, tượng trưng đem trong phòng uế khí tà khí nhất đuổi ra ngoài.
Nàng một đường di chuyển múa đến phòng ngủ.
Lộ Kì ngủ trưa vừa mới tỉnh, mặc một  thân áo trắng quần trắng, nhìn thấy Lam Ngâm đang múa  một điệu múa kỳ quái, trong tay còn cầm mai chi thỉnh thoảng vung đến ta, ta nhìn thấy thế liền buồn bực hỏi:
“Lam Ngâm, nàng đang làm gì vậy?”
Một bên cung nữ nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi đang trừ uế, không thể nói chuyện.”
“Trừ uế? Đó là cái gì?”
Ta chỉ biết là bọn họ hôm nay từ sáng sớm bắt đầu tổng vệ sinh, mang Điện thái tử  quét dọn sạch sẽn, chỉ có ta là chủ tử ốm yếu nằm ở trên giường không cần động.
“Trừ uế là muốn đem uế khí cùng tà khí  tích tựu một năm trục xuất đi, như vậy mới có thể nghênh đón phúc khí.” Cung nữ giải thích.
Nghe xong cung nữ giải thích sau,  ta vội đi theo Lam Ngâm.
Sau giữa trưa, ánh dương xuyên thấu qua khung cửa sổ đang được mở rộng chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu đến trên người nàng, ta nhìn nàng uyển chuyển bước nhảy cùng ánh dương hòa lẫn nhau như phát ra một tầng kim quang, vẻ mặt thành kính mà thánh khiết, rộng thùng thình màu trắng tay áo theo gió cũng bước vũ của nàng tung bay.
Thanh thúy tiếng nói phát ra ngữ chú ta nghe không hiểu. Trong nháy mắt, mọi động tác của nàng nhẹ  nhàn khắc sâu vào trái tim ta.
Nàng đi đến gần ta nhánh chi mai trong tay nhẹ nhàng phủ lên mặt ta, ta mơ hồ cảm nhận một một mùi hương ngào ngạc của chi mai chen vào mũi.
Ta theo bản năng hít sâu một hơi, mang mùi hương của chi mai hít sâu vào trong lồng ngực, ta lại  thấy nàng bước ra phòng nên vội vàng xuống giường đi theo nàng đi ra ngoài,  nàng nhảy múa đến tẩm cửa đại điện, đem nhánh chi mai  ngậm ở trong miệng phung vào hỏa lò đốt.
Tiếp theo, Lam Ngâm lại cầm lấy một nhánh chi mai khác, lôi kéo ta đi đến sân, mang nhánh chi mai đảo quanh người ta một lần, miệng một bên niệm:
“Uế khí trừ, bệnh tà đi, phúc khí đến, từ nay về sau hết thảy an khang lại như ý.”
Tiếp theo Lam Ngâm đối với cho mọi người trong điện làm lại động tác và lập lại câu chú y như đã làm với ta đến khi trừ uế hoàn toàn cho mọi người, nàng lại đem nhanh chi mai quăng tiến lò lửa đốt.
Quay đầu lại nàng thấy Ca ca nhìn chằm chằm nàng, nàng khó hiểu hỏi:
“Tuyên Kì ca ca vì sao lại nhìn Lam Ngâm  như thế?”
Bị nàng hỏi, Lộ Kì mới phát hiện, theo vừa tức lúc thấy nàng  đến giờ,  tầm mắt của ta vẫn chưa từng dời ra khỏi trên người nàng, ta vội vàng thu hồi ánh mắt, xấu hổ giải thích:
“Lam Ngâm vừa rồi múa tốt lắm.”
“Đó là điệu múa  trừ uế, Lam Ngâm trước vốn muốn làm “Thần vu” nên đi theo một tỷ tỷ  làm  “ Thần vu” học quá một thời gian.”
Nói xong, phát hiện Ca ca  trên người  chỉ mặc kiện đơn bạc trung y liền đi ra,  nàng kinh ngạc hô:
“A… Tuyên Kì ca ca, Lam Ngâm lại quên giúp Ca ca  thêm quần áo, nhanh nhanh chúng ta mau vào phòng, cẩn thận lại bị lạnh!”
Bên ngoài tuy rằng còn ánh  thái dương, nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh, nàng vội vàng lôi kéo Ca ca  đi trở về phòng, mang  ấm áp đệm chăn phủ lên người Ca ca.
“Ta không có yếu đuối  đến như vậy à!”  Chính mình bị nàng dùng chăn bao bọc chặt chẽ, ta bật cười, trong lòng nhưng cũng có tràn đầy cảm động.
“Không được, Tuyên Kì ca ca còn bệnh, vốn đã chịu không nổi khí hàn xâm nhập cơ thế nếu lỡ như bệnh tình tăng thêm làm sao bây giờ?”
Lộ Kì, đột nhiên cảm thấy đối với thân thể hiện tại suy yếu tức giận, ta quyết tâm nhất định phải nhanh làm cho nó trở nên mạnh mẻ,  ta không thể để cho nàng nhìn thấy ta một thân suy yếu như thế.
Tuy thân thể đang dần dần phục hồi như cũ, ta mỗi sáng sớm thức càng ngày càng sớm, trước đây chưa đến giờ Tỵ  ta dậy không nổi, như hôm nay giờ mẹo một khắc, ta đã dậy. Ta mở đôi mắt nhập nhèm, xoay người định rời giường, đột nhiên ánh mắt thấy một nửa thân trần bóng dáng, làm ta cả ngay ngây cả người.
Ánh sáng theo ngoài cửa sổ chiếu vào, một  tiểu cung nữ đang hầu hạ Lam Ngâm thay quần áo, nàng thân trên chưa mặt áo thân dưới chỉ mặc một tiết khố màu trắng sa mỏng, nàng giơ lên hai tay để cung nữ mặc vào cái yến màu hồng thêu cánh sen  da thịt non mềm trắng tựa tuyết trắng bộ ngực đẫy đà được bao lại bỡi mạt ngực như xem ra mạt ngực đã muốn nhỏ hơn bộ ngực của nàng.
“Mạt ngực hình như đã quá nhỏ, xem ra đều có chút nhanh, Thái tử phi có cần thỉnh sự phụ trong cung may thêm mấy cái mạt ngực mới không?”  Tiểu cung nữ nhỏ giọng xin chỉ thị.
“Không cần, mấy ngày trước không phải vì chuẩn bị may xiêm y cho năm mới nên đã có sự phụ lại lấy số đo rồi sao? Ta nghĩ khoảng hai ngày nữa sẽ được đưa đến.”
Nàng cảm nhận được chỉ trong một năm hình dáng lớn rất nhanh, xiêm y vừa làm không lâu giờ đã nhỏ hơn so với bộ dáng của nàng, bởi vậy mấy ngày trước đây nhân dịp năm mới, mọi người chuẩn bị xiêm y mới,  nàng đặt biệt phân phó làm riêng cho nàng vài bộ xiêm y lớn hơn dáng người nàng một chút để tránh việc dùng không được bao lâu đã mặc không vừa.
Tiểu Cung nữ tiếp theo cầm lấy một bên trung y chuẩn bị mặc vào cho Lam Ngâm như  thoáng nhìn thấy Thái tử  đã tỉnh, đang ngồi ở giường nhìn các nàng vội nhẹ giọng nhắc nhở:
“Thái tử điện hạ tỉnh.”
Nghe vậy, Lam Ngâm xoay người  nhìn đến Ca ca:
“Tuyên Kì ca ca, Ca ca sao hôm nay thức dậy sớm như vậy?”
Lộ Kì thấy nàng thân mặc màu trắng sa mỏng tiết khố, mượt mà yêu kiều dưới ánh nắng mai, trên thân nàng kiện mạt ngực đã nhanh bị kéo hạ xuống hiện ra thấp thoáng bộ ngực no đủ, làm ta đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khát, ta muốn dời đi ánh mắt tránh cảnh xuân đang lộ ra, như  tầm mắt của ta thật cố chấp chẳng những không thèm nghe lời mà cứ chiếu dính vào thân thể nàng.
“Ta……”
Ta hiện tại đối nàng nổi lên sinh lý phản ứng, khuôn mặt  tuấn dật nhất thời hiện lên một chút xấu hổ, một lúc lâu miễn cưỡng một câu:
“Lâm Ngâm, đều rời giường khi trời còn sớm như vậy sao?”
Ta ở trong lòng an ủi chính mình, sáng sớm tỉnh lại liền thấy một màng sắc xuân phàm là nam nhân đều sẽ có phản ứng sinh lý, đây là hiện tượng thực bình thường, không cần phải để ý……
Như thân thể của lại đi trái ngược lại ý nghỉ của ta, ta nhắm mắt lại an ủi mình đồng thời một cỗ nhiệt ở xoang mũi bắt đầu khởi động di chuyển, tiếp theo ta liền nghe được Lam Ngâm lo âu tiếng nói truyền đến –
“A… Tuyên Kì ca ca, chảy máu!”
Nàng vội vàng đi tới, cầm lấy khăn tay che lại mũi của ca ca,  lo lắng phân phó cung nữ:
“ Nhanh! Nhanh đi thỉnh Thái y đến đây.”
Lộ Kì không nghĩ chính mình mới sáng sớm, tỉnh dậy đối với một vị thành niên cô gái phản ứng sinh lý đến chảy máu mũi,  càng sợ bị những người khác phát hiện nên vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Không cần đi thỉnh Thái y, ta không sao.”
“Nhưng mà……” Lam Ngâm lo lắng.
“Ta thật sự không có việc gì, ta uống miếng nước thì tốt rồi.”
Nhìn đến trước mặt Lam Ngâm đang đứng gần ta, lại nhìn đến mạt ngực của nàng  toàn bộ thân mình  ta trở khô nóng  càng lợi hại hơn, máu mũi  tựa giống nước sông lưu chảy cuồng cuộn.
Ta đoạt lấy khăn tay của nàng, đem chính mình lỗ mũi bóp lại, sau đó dùng âm thanh nồng đậm khàn khàn tiếng nói thúc giục nàng.
“ Lâm Ngâm, nhanh đem quần áo mặc vào ”
Mất mặt a! Đây là lần đâu tiên ta bởi vì thấy một cô gái chỉ để nửa thân trên trần không mặc áo mà chảy máu mũi.
Ta lập tức vì chính mình tìm cái lý do — nhất định là bởi vì ta hiện tại thân thể quá mức ốm yếu, mới có thể như vậy không chịu nổi kích thích.
“Thật sự không có việc gì sao?”
Nhìn  thấy khăn tay đã thắm đỏ máut, Lam Ngâm mắt lộ hiện ra lo lắng ngay cả việc lấy chén trà cho Ca ca cũng  bị đổ.
Ta nhận chén trà, ngửa đầu một ngụm uống, sau đó thề son sắt cam đoan:
“ Lam Ngâm đem y phục mặc, ta sẽ không có việc gì.”
Nàng bán tín bán nghi làm gọi cung nữ hầu hạ nàng thêm xiêm y, rồi vội  đi đến giường chỉ thấy Ca ca lộ ra đắc ý tươi cười, kéo xuống khăn tay nói.
“ Lam Ngâm xem, ta máu mũi đã không còn chảy nửa.”
Quả nhiên là này thân thể có vấn đề, nhất thời chịu không nổi rất hình ảnh đã kích, mới có thể chảy máu mũi, ta về sau gia tăng rèn luyện thân mình mới được.
Lam Ngâm phân phó cung nữ, mang tới một khăn tay mới thay Ca ca lau đi những tia máu tơ còn lưu lại trên mặt, sau đó cẩn thận xem xét của khí sắc của Ca ca, nàng thấy không có gì dị thường, thế này mới  yên tâm:
“Bây giờ còn sớm, Ca ca có muốn ngủ lại tiếp một lát không?”
“Ưhm.” Ta lại nằm xuống, khép lại hai mắt, như sao trước mắt cứ hiện lên thân ảnh nửa thân trần mềm mại của nàng.
Ta phiền chán thầm mắng chính mình — mẹ nó, có hay không như vậy lên cơn khát a!
Có cái gì đâu, các ngươi đã kết hôn, nàng là của ngươi thê tử, đối thê tử của chính mình phản ứng sinh lý chuyện này thực bình thường — Trong lòng  ta có một âm thanh hợp lý hợp tình vang lên.
Nàng mới mười năm tuổi, ngươi tưởng đối một  cô giá vị thành niên làm phạm tội chuyện sao?—-! Cầm thú nha – – Lại một âm khác chính nghĩa trách mắng.
Của ta dục vọng  tràn ngập đã bị một âm thanh chính nghĩa đánh tan tác, lý trí một lần nữa đoạt lại chủ quyền.
Đúng vậy, cho dù nàng là của ta thê tử, nhưng nàng chỉ có mười lăm tuổi, ta không thể đối nàng làm cái gì, ít nhất phải chờ tới nàng khi vừa tròn  mười tám tuổi trưởng thành, nhừ mà…Như thế thật lâu à……Như mà chẳng phải ở thời đại này, thiếu nữ  có vẻ trưởng thành sớm….Cho nên…. Đợi nàng đến mười bảy tuổi xem ra nàng cũng đã trường thành…. Ách, ta nhớ rõ nàng từng nói qua, nơi này có không ít cô gái mười ba, bốn tuổi liền kết hôn,  thế thì đổi thành mười sáu tuổi đi ……
Đột nhiên thấy chính mình cả đầu đều suy nghĩ loại sự tình này, Lộ Kì nhanh kéo trở về suy nghĩ tự hỏi: Ta đã tính tiếp nhận  tiểu thê tử nàysao? Nếu thật sự cùng nàng phát sinh da thịt chi thân, ta nhất định cần phải đối nàng có trách nhiệm.
Nghĩ đến điều này, ta mở mắt như khi ta vừa mở mắt ra bắt gặp ánh  trong suốt của Lam Ngâm, nàng đang ngồi ở bên giường chăm chú nhìn ta.
“Làm sao vậy, Tuyên Kì ca ca  ngủ không được sao?”  Nàng quan tâm hỏi.
Ta kinh ngạc dừng ở nàng sau một lúc lâu, tiếp theo theo môi nở nụ cười, sủng nịch nâng tay xoa xoa của nàng má, ta phát giác, ta đã sớm vì nàng động tâm.
Thịnh Long đế dung trị hai mươi lăm năm, Sở Vân lịch thánh mười hai năm ba mươi.
Ngày cuối năm rồi cũng đi qua, vào trong ngày đầu tiên của năm mới, trong cung Hoàng tử, Công chúa cùng với  các sở hữu Tần phi đều đến Hoàng thượng, Hoàng  hậu chúc tết.
Hoàng Thượng, Hoàng hậu cùng nhau phát bao lì xì đỏ  trượng trưng cho điều may mắn đến các vị Hoàng tử, Công chúa, Tần phi,  Hoàng tử phi.
Chúc tết năm mới xong, tiếp theo như những gia đình bình thường giống nhau tất cả điều vây quanh đoàn tụ, mọi người theo trình từ ngồi vào vị trí của mình. Hoàng tử ngồi ở một bên, một bên là Hậu cung tần phi.
Ở Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu một người nói một vài cầu liền tuyên bố khai tiệc, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu tuy rằng ngồi chung ở một chổ, nhưng hai người trong lúc này không khí cơ hồ  đã kết  băng đông lạnh, ánh mắt không có nhìn đến nhau.
Mọi người đến dự tiếc ăn thật câu nệ, không ai dám lớn tiếng ồn ào, bừa bãi đàm tiếu, may mắn có nhạc công cùng vũ công biểu diễn ca múa, cho nên không khí cũng bớt đi được xíu trầm lặng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu cảm tình không tốt,  ta đương nhiên cũng nhìn ra được điều này.
Kế tiếp  ta  nhìn qua dãy ngồi đối diện  Hậu cung sở hữu Tần phi, ta âm thầm tính tổng cộng có hơn ba mươi bốn người.
Sở Vân quốc Hậu cung biên chế chia làm năm phần, đứng đầu là Hoàng hậu sau đó đến Phi tử, Quý nhân, Chiêu dung, Tài tử, tuy rằng không giống sách viết  hậu cung có ba ngàn gia lệ, như ta nhận thấy  hơn ba mươi người  đủ để xem là đồ sộ. Haiz …Một người nam nhân muốn đồng thời thỏa mãn nhiều như vậy nữ nhân nhất định mệt chết đi, chỉ sợ muốn mỗi đêm ăn tráng dương dược mới có thể ứng phó nổi.
Bất quá  ta nghe nói, vị Hoàng đế lão cha trước mắt chỉ sủng có Cẩm phi cùng Mai phi, cái khác Phi tử khác  tựa hồ thường chịu độc thủ phòng khuê.
Ta tầm mắt lại một lần nữa lặng lẽ nhìn đến ba hàng tần phi đang ngồi đối diện, ta hồ nghi những người này, có hay không có người là chủ nhân của những bước thư tình? Đáng tiếc sở hữu Tần phi đều đoan trang nhàn nhã cúi đầu an tĩnh ăn cơm.
Tuyên Cần phát hiện Hoàng huynh đang nhìn đối diện Tần phi, nhỏ giọng hỏi:
“Tứ hoàng huynh nhận biết người nào trong các Tần phi sao?”
“Không nhận biết.” Ta lắc đầu.
“Cần Hoàng đệ  giúp Tứ hoàng huynh giới thiệu qua không?”
Ta lập tức gật đầu: “Làm phiền Ngũ hoàng đệ.”
Ta đang lo không có người giúp ta giới thiệu,  tiểu thê tử vừa gả tiến cung không bao lâu, lại vội vàng chiếu cố ta, đối trong cung các Tần phi cũng không quá quen thuộc.
“ Ngồi ở thứ nhất bán đều là Phi tử cùng Quý nhân,  ở hàng thứ hai là Chiêu dung, hàng thứ ba Tài tử.” Tuyên Cần thô sơ giản lược thuyết minh.
“Chiêu dung cùng Tài tử người nhiều nhất.” Ta nhìn thế nên lên tiếng.
“Đó là đương nhiên, chỉ có đặc biệt Phụ hoàng sủng ái mới có thể thăng làm Quý nhân cùng Phi tử,  mà vị trí  Phi tử cùng Quý nhân cũng có qui định hạn chế người; Phi tử ba người, Quý nhân năm người, Chiêu dung cùng Tài tử  thì không có hạn chế.”
Tuyền Cần tiếp  tục  giới thiệu –
“Người ngồi ở hàng thứ nhất bên trái là  Cầm phi đã được Phu hoàng sủng ái, tiếp theo là Mai phi cùng Lâm phi, tiếp đi xuống là Tiền quý nhân,Trương quý nhân, Hoàng quý nhân, Nguyễn quý nhân, Du quý nhân. Hàng thứ hai được sủng ái là người ngồi đầu hàng thứ hai Đồ chiêu dung, Dương chiêu dung, Tiền chiêu dung…… Mặt sau là, Lí tài tử, Gi tài tử……”
Nghe xong Ngũ hoàng tử giới thiệu, taì chỉ ước chừng nhớ kỹ được mấy vị Phi tử cùng Quý nhân, ta nhịn không được thán khí:
“Nhiều người như vậy thật đúng là khó một lần nhớ kỹ.”
Nghe thấy bọn họ đối thoại, Nhị hoàng tử Tuyên Hạo quay đầu đến an ủi:
“Tứ hoàng đệ không cần nóng vội,  gặp nhiều vài lần sẽ nhớ rõ. Tứ hoàng đệ trước mắt quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể, sau này mới có tinh thần ứng phó triều chính.”
Lộ Kì tuấn dật trên mặt lộ ra ấm áp tươi cười, phụ họa gật đầu:
“Nhị hoàng huynh chí phải.”
Cùng Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử nói chuyện với nhau vài câu, thì Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đã dứng dậy rời đi. Xem như tan tiệc.
Trở lại tẩm điện, Lộ Kì đi đến trong khố phòng lấy ra một ít bạc thưởng cho cung nữ, thái giám trong tẩm điện.
Từ  khi biết được ta có một chổ gửi tài vật nội khố phòng, ngày hôm sau ta liền khẩn cấp  đến xem  bên trong mặc dù không giống ta tưởng tượng như vậy vàng bạc tài bảo, nhưng là không tính thiếu.
“Cám ơn Điện hạ ban thưởng.”
Ta ra tay rất rộng rãi, làm cho mọi người  trên mặt đều lộ ra tươi cười.
“Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Ta lấy ramột  túii vải đỏ đưa cho Lam Ngâm.
“Lam Ngâm, đây là ta tặng cho nàng.” Ta cười dài nói.
“Đây là cái gì?” Nàng tò mò tiếp nhận.
“Mau mở ra xem nha.” Ta tuấn dật trên mặt lộ ra một chút đắc ý, thúc giục.
“ Dạ.”
Cởi bỏ  sợi dây thừng đang cột túi  to, nàng mở ra miệng túi ánh mắt thoáng chốc phát choáng, lấy ra bên trong kim nguyên bảo để ra trên bàn, tổng cộng mười đĩnh.
“Tuyên Kì ca ca, tất cả kim nguyên bảo đều là cho Lam Ngâm sao?” Nàng hưng phấn nhìn Ca ca.
Thấy nàng mềm mại  trên mặt lộ ra xán cười, Lộ Kì sủng nịch vuốt cằm.
“Đúng vậy, kim nguyên bảo đều là tặng cho nàng, về sau ta mỗi ngày đều đưa cho nàng một thỏi……”
Nói đến nơi đây, ta đột nhiên nghĩ đến của ta nội khố phòng tựa hồ không có nhiều như vậy kim nguyên bảo, vội vàng sửa miệng.
“Không…… Về sau ta cách mười ngày đưa nàng một thỏi kim nguyên bảo.”
Kỳ thật ta muốn nói cùng nàng, nội khố phòng tài vật, nàng nếu muốn, có thể tùy thời dùng.
Như khi ta nhìn thấy nàng  sau khi nhận được kim nguyên bảo trên mặt toát ra biểu tình kinh hỉ, bởi vậy quyết định chậm rãi đưa cho nàng để có thể  thấy được loại biểu tình đó.
Lam Ngâm có chút không dám tin, ánh mắt mở thật to:
“Tuyên Kì ca ca nói thật?”
“Đương nhiên.”
Ta ưỡn ngực không chút do dự gật đầu. Nàng thích đó vàng bạc châu báu, ta tự nhiên vui lòng cho cấp nàng, bất quá chỉ sợ về sau ta phải cố gắng kiếm tiền, mới có thể đủ thỏa mãn nàng yêu thích thu thập tài phú ham mê.
Nhìn chăm chú vào Ca ca sau một lúc lâu, nàng hốc mắt có chút nóng lên:
“Tuyên Kì ca ca đối Lam Ngâm  thật tốt.” Kể từ khi  Nương  mất đến nay đây là lần đầu tiên có không người đối với nàng tốt như vậy.
Ta thân thủ đem nàng lãm tiến trong lòng,  xoa mái tóc của nàng, yêu thương an ủi:
“Đứa ngốc, nàng là của ta tiểu thê tử, ta không tốt với nàng sẽ đối tốt với ai?”
Nàng đem mềm mại mặt vùi vào vai ta chỉnh trái tim bị một cỗ nhiệt năng hơi thở vây quanh
“Về sau…… Lam Ngâm cũng sẽ đối Tuyên Kì ca ca tốt.”
Chỉ cần Ca ca đối với nàng tốt, nàng cũng sẽ đối với Ca ca  tốt.
“Ưhm.” ta sủng nịch cười khẽ, ta thực vừa lòng ý tứ trong lời nói của nàng.
Trước mắt nàng, trong lòng nàng, ta có lẽ còn so ra kém hơn vàng bạc châu báu, bất quá cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, ta tin tưởng lấy chính mình mị lực, nhanh chóng có thể thay thế được vàng bạc châu báu trong lòng nàng, chiếm được vị trí quan trọng trong lòng nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.