Chương trước
Chương sau
Ngón trỏ và ngón cái của Giản Ngôn Tây ma sát với nhau, lạnh lùng nhìn Trần Ân, thần sắc Trần Ân khác với cậu, trong mắt chứa thâm tình, chuyên chú nhìn Giản Ngôn Tây, nói. "Ngôn Tây, em có đồng ý ở bên anh không?"
Bên anh cái rắm.
Giản Ngôn Tây chửi thầm, vẫn nhịn được, Trần Ân lại tiếp tục nói. "Anh đã nghiêm túc nghĩ rồi, nếu như sau này chúng ta bên nhau, vậy anh sẽ nghỉ việc trong công ty, tự mình khởi nghiệp, làm chủ cuộc sống của bản thân. Chỉ sợ em khổ cực thôi."
Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Anh nghĩ rất vẹn toàn."
"Chuyện của em anh không dám qua loa." Trần Ân nghiêm túc trả lời, giống như đang nói đùa. "Nhưng mà em bây giờ với em trước kia giống như hai người vậy, càng ở chung lại càng thấy khác, làm anh suýt chút nữa nhận không ra em, hay là giống như bộ phim trước đây anh xem, một linh hồn mới đã nhập vào cơ thể em.."
"Thật vậy sao?"
"Đúng vậy." Trần Ân gật đầu, cười lộ ra răng trắng. "Rất ngạc nhiên đúng không"
Gã có ý gì? Gã ta nhìn thấu mình sao? Hay là nói chuyện yêu đương với mình? Giản Ngôn Tây nhíu mày, nhàn nhạt nói. "Rất ngạc nhiên, nói không chừng chuyện anh suy đoán là thật đấy, dù sao linh hồn là thứ huyền diệu khó hiểu, ai có thể giải thích nổi? Có lẽ trong tôi là một linh hồn mới, khác xa cái trước đây. Mà linh hồn này không tồn tại chung với linh hồn trước đó."
Trần Ân kinh ngạc, hơi dựa lưng vào ghế, đan tay vào nhau, hỏi. "Không tồn tại?"
"Đúng vậy. Bởi vì tôi không nhớ rõ chuyện anh mới nói." Giản Ngôn Tây lạnh lùng, nói. "Tôi cũng không biết Trần thiếu gia yêu tôi như vậy, chuyện mình suy nghĩ lại muốn biến nó thành sự thật, suýt chút nữa là tôi tin lời anh rồi."
Lời nói dối bị vạch trần, Trần Ân lại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, nhìn Giản Ngôn Tây, cười càng vui hơn. "Hóa ra là do anh nghĩ nhiều. Ngôn Tây, anh cũng không nghĩ tới..."
Lời gã còn chưa dứt, lại cố ý dừng lại, muốn Giản Ngôn Tây hỏi nhưng cậu lại chẳng để tâm, trực tiếp đứng dậy, tay phải cầm điện thoại di động, sải chân bước ra cửa. "Cơm cũng ăn xong rồi, hôm nay tới đây là xong. Tôi đối với anh cũng chẳng có hứng thú gì, sau này Trần thiếu cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi."
"Sợ là không được." Trần Ân ngồi ở trên ghế, đánh gãy lời nói của cậu." Núi Tuyết là do công ty Trần gia đầu tư, anh cũng sẽ đi với đoàn làm phim, lúc đó chúng ta ở chung, anh cũng gần em rất nhiều."
Giản Ngôn Tây đã đi tới cạnh cửa, nghe Trần Ân nói vậy lập tức đứng lại, quay người nhìn bóng lưng vững như Thái Sơn của anh, nở nụ cười. "Lại làm anh thất vọng rồi, tôi không tham gia diễn Núi Tuyết."
Nói xong cũng đi luôn, để lại một mình Trần Ân ngồi ở trong phòng, nhíu mày tự nhủ. "Oaaaa.."
"Thật tiếc nuối."
Lúc Giản Ngôn Tây về nhà cũng đã mười giờ, hơn nữa vừa đến cửa đã nghe thấy mùi thơm của mì, xen lẫn mùi của cà chua, cậu nhìn sang phía nhà ăn, thấy Hàn Triệu Nam đang ăn mì.
Hàn Triệu Nam nghe tiếng mở cửa, dừng lại động tác, thổi thổi một sợi mì, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn Tây. "Về sớm vậy?"
Giản Ngôn Tây không trả lời vấn đề của anh, đi dép lê tới nhà ăn, nhìn chén mì của Hàn Triệu Nam, đột nhiên cảm thấy đói bụng. Ánh mắt của cậu quá rõ ràng, Hàn Triệu Nam nhanh chóng che tô mì, ủy khuất nói. "Không phải ăn ở ngoài rồi sao?"
Giản Ngôn Tây mặt không biến sắc. "Ăn không no. Tới bếp nấu cho trẫm một bát đi."
Hàn Triệu Nam vịt chết còn mạnh miệng, nói. "Không còn."
"Nếu tôi tìm trong nhà bếp thấy còn thì làm sao bây giờ?"
"…"
Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Đương nhiên là bị đánh chứ sao. Hàn Triệu Nam tuân lệnh đứng dậy, ngoan ngoãn vào nhà bếp nấu một bát mì, đặt bát trước mặt Giản Ngôn Tây, lầm bầm hỏi. "Đi ăn cơm với ai mà về nhà còn ăn thêm?"
"Trần Ân."
"Người Trần gia? Là tên hôm trước đã gặp sao? Sao cậu lại quen anh ta, hình như còn quen từ lâu."
"Là rất lâu rồi." Giản Ngôn Tây cũng không nói nhiều, chỉ nói. "Cũng không quan trọng lắm."
Hàn Triệu Nam thấy giọng cậu mang theo chút buồn bực nghi hoặc càng sâu thêm, ngồi xuống ăn cà chua, nói. "Được rồi."
Giản Ngôn Tây ngừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh. "Sao vậy?"
Hàn Triệu Nam cúi đầu ăn mì, rầu rĩ nói: "Không có gì."
“…” Cái này gọi là không có gì? Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói. "Thật sự không quan trọng mà. Là bạn bè trước kia thôi, bây giờ không phải nữa. Trừ mấy động tác nhỏ lén lút của anh ta gần đây thì không còn gì khác."
"Động tác nhỏ gì?" Hàn Triệu Nam ngẩng đầu. "Muốn chỉnh em?"
"Cũng không đến mức như vậy. Nói ra thì phức tạp lắm, bây giờ không sao cả." Nếu như mấy hành động kỳ quái của Trần Ân liên quan đến chuyện mình xuyên qua, vậy Giản Ngôn Tây không muốn cho Hàn Triệu Nam biết, bởi vậy chỉ nói. "Sau này nếu cần thiết tôi sẽ nói cho anh biết."
Trong văn phòng phó tổng Sùng Minh.
Hàn Triệu Nam nhận điện thoại, bên kia nói. "Công tử Trần Ân của Trần thị năm nay 23 tuổi, bốn năm trước hoặc lâu hơn đã quen biết với Giản Tiên Sinh, Giản tiên sinh từ Tuân Thành tới Đế Đô cũng là do Trần Ân sắp xếp. Sau khi Giản tiên sinh ký hợp đồng với Tinh Hải, hai người vẫn còn liên lạc, là bạn bè."
"Về phần Trần Ân, sau khi anh ta học tài chính, tốt nghiệp xong đã vào công ty của Trần thị làm. Phía tôi không tra ra được tin tức gì, nữa, nếu muốn điều tra thêm vậy phải cần một khoảng thời gian."
Hàn Triệu Nam nhớ tới ánh mắt ngày đó Trần Ân nhìn Giản Ngôn Tây, cau mày nói. "Nhanh lên.."
"Cộc cộc." Hàn Triệu Nam còn chưa nói hết, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên, thư ký Vương nói "Tiểu Hàn tổng, Hàn Vũ Lương tiên sinh tới."
Hàn Triệu Nam không nói thêm nữa, cúp điện thoại.
Cửa phòng làm việc được mở ra, thư ký Vương cúi đầu dẫn Hàn Vũ Lương vào, sau đó thận trọng đi ra ngoài rót một cốc cafe mang vào, làm xong mấy chuyện này, thư ký Vương khép cửa, đi ra ngoài.
Sau khi thư ký Vương ra ngoài, Hàn Triệu Nam ung dung dựa vào lưng ghế, hỏi. "Tìm tôi có việc?"
Hàn Vũ Lương cũng không phí lời, nói thẳng hỏi: "Kế hoạch Long Đảo kia là mày làm khó làm dễ, hại công ty tổn thất hơn trăm triệu?"
"Chứng cớ đâu?" Hàn Triệu Nam cười lạnh. "Hàn Vũ Lương, sống phải biết điều, có phải anh quên mất tôi mới là cổ đông Hàn thị? Hàn thị bị hao tổn tôi càng tức giận, anh như vậy là đến đây nói suông rồi vui khống tôi, tôi thật sự rất buồn."
"Tao có hại mày hay không, mày phải là người rõ nhất. Mày đả kích tao nên mới dám làm ra chuyện như vậy, không sợ ông nội thất vọng về mày sao?"
Hàn Vũ Lương tức giận. Lúc trước Hàn Triệu Nam nói muốn đối phó với anh ta, trong lòng anh ta chẳng để ý, dù sao Hàn Triệu Nam chẳng có thực lực làm như vậy. Bây giờ lại không ngờ tới, Hàn Triệu Nam đạp đổ kế hoạch đầu tiên của anh ta ở Hàn thị, làm anh ta không ngóc đầu lên nổi, nếu không phải nhờ cú điện thoại kia, đến giờ anh ta cũng chưa rõ nguyên nhân.
Hàn Triệu Nam…
Sao bây giờ mày có bản lĩnh như vậy?
Hàn Triệu Nam nhìn Hàn Vũ Lương tức đến phát điên, ngửa đầu cười lạnh một tiếng, nói. "Ông nội đã sớm thất vọng về tôi rồi, sao thất vọng thêm nữa. Ngược lại là Hàn Vũ Lương anh đấy, kế hoạch khai phá Long Đảo lớn như vậy, xí nghiệp tập trung trên đó cũng nhiều vô cùng, anh nói một cái đã muốn đập, ông nội sẽ thất vọng với loại công tử bột như tôi hay thất vọng về anh?"
“Hàn Triệu Nam!”
"Sao vậy? Mới thế đã nổi giận rồi? "
Hàn Vũ Lương nhìn Hàn Triệu Nam, cười lạnh. "Mày tưởng mày mười phân vẹn mười, thật ra là có trăm ngàn sơ hở. Mày cứ chờ xem, chờ ông nội và bác cả biết chuyện mày làm..."
"Đúng vậy, tôi đang mong thế." Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. "Nhưng nếu đợi ông và bác cả biết thì còn khuya, thế còn không bằng anh tự cải thiện bản thân anh, anh cũng không có cổ phần Hàn thị, rất khó giữ vị trí này."
Môi Hàn Vũ Lương run lên. "Mày làm mấy chuyện này đều là vì chuyện Minh Sở? Hàn Triệu Nam, mày biết mày buồn cười lắm không, tự cho là mình yêu thật lòng, kết quả lại bị người a đùa bỡn trong tay, mày biết sau lưng Minh Sở nói mày thế nào không? Tự đại ngu xuẩn, vừa ngu vừa ngây thơ. Nếu không phải mày có cổ phàn trong tay, Minh Sở sẽ ở bên mày sao? Còn có cả Vương Anh, thậm chí là tiểu minh tinh mày bao dưỡng, tên Giản Ngôn Tây sao? Mày cho là bọn họ tự nguyện bên mày sao? Nếu mày không còn gì cả, mày cho rằng..."
"Tôi sẽ chẳng bao giờ không còn gì cả." Hàn Triệu Nam không hề bị lay động, đánh gãy lời Hàn Vũ Lương. "Người không còn gì cả sẽ là anh."
"Chỉ bằng cái vị trí phó tổng Sùng Minh của mày bây giờ?"
"Sai rồi" Hàn Triệu Nam nở nụ cười: "Tôi không chỉ là phó tổng Sùng Minh, tôi là cổ đông lớn của Hàn thị, là thành viên của ban giám đốc, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Hàn thị làm việc."
"Hàn Vũ Lương, anh có thể mỏi mắt trông chờ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.