Hàn Triệu Nam không biết mình rời khỏi Vương Tước như thế nào, chờ đến khi tỉnh táo lại, bản thân đã ngồi trong xe, hai bàn tay run lên, gió lạnh thổi thấu vào xương tủy, từng trận từng trận làm anh lạnh căm.
Lời Vương Trường Bộ là có ý gì... Hóa ra chuyện mẹ bị trầm cảm còn có nguyên nhân khác? Mà Ân thị, Ân thị là gì?
Hàn Triệu Nam nhớ khi còn rất nhỏ, thấy ông ngoại Vương Anh, ông già kia râu tóc bạc trắng, cười híp mắt nói chuyện với anh và Vương Anh, còn sờ sờ đầu hai người, ấm áp vô cùng. Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh cầm điện thoại gọi cho Hàn Nghị hỏi sao anh không có ông ngoại, lúc đó Hàn Nghị nói thế nào?
Khóe miệng ông ta nhếch lên, ánh mắt không kiên nhẫn, lạnh lùng nói. "Qua đời"
Đúng vậy, qua đời, mà sao lại qua đời? Mấu chốt là mẹ anh là con dâu thứ của Hàn gia, sao lại nắm giữ 6% cổ phần Hàn thị? Phải biết sau trên tay ông nội chỉ có 17%, bác cả Hàn Kiêu 10%, Hàn Nghị 7%, chú nhỏ còn ít hơn, chỉ có 2%.
Tại sao mẹ họ Ân nhưng lại có nhiều như vậy?
Hàn Triệu Nam nghĩ tới chuyện này, hai tay run run khởi động ô tô, trong đầu trống rỗng, lúc tỉnh táo rồi mới phát hiện mình đang ở dưới lầu tiểu khu của Giản Ngôn Tây ở, bị bảo vệ cản lại, yêu cầu đưa thẻ.
Hàn Triệu Nam sững sờ, ánh mắt từ hư không dán chặt vào cái túi nhỏ màu trắng.
Lúc Giản Ngôn Tây nhận được điện thoại Hàn Triệu Nam, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuyen-viet-roi/1315396/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.