Tên cầm đầu lái xe chạy mất, trên mặt đất toàn là mấy tên lưu manh ôm bụng kêu rên, hỏi gì cũng không biết, chỉ nói đơn giản là vô tình gặp mà thôi. Lương Văn Thanh chợt nhớ tới Hàn Triệu Nam ở sau lưng mình, không thể làm gì khác hơn là tạm thời vứt đám tôm tép nhỏ bé này lại đây, trước tiên đưa Hàn Triệu Nam đến bệnh viện rồi nói sau, cũng không nghe thấy Hàn Triệu Nam cứng đầu, một mực khăng khăng mình không sao.
Đi bệnh viện, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới mới phát hiện Hàn Triệu Nam đúng là tuổi trẻ khỏe mạnh, bị một côn đánh vào lưng, ngoại trừ máu bầm thì không có chuyện gì xảy ra hết. Bác sĩ trung niên liếc mắt nhìn cái đầu màu vàng của anh, không nặng không nhẹ nói. "Thanh niên không nên đi vào ngõ cụt, đi học mới là tốt nhất."
Sắc mặt Hàn Triệu Nam vốn đã không tốt, bây giờ lại còn trông khó coi hơn, anh cầm lấy túi thuốc, tức giận chạy ra khỏi cửa.
Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, đi ra khỏi bệnh viện đã thấy Hàn Triệu Nam ngồi ở ghế sau giống như đại gia, Giản Ngôn Tây từ lúc xuyên không đến bây giờ cũng chưa lái xe bao giờ, cậu cũng không dám làm liều, thu người ngồi vào ghế sau.
Chuyện làm tài xế đương nhiên là Lương Văn Thanh đảm nhiệm, hắn khởi động ô tô, sau đó từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái, thăm dò hỏi. "A Nam. Trước tiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuyen-viet-roi/1315366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.