Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97
Chương sau
Hôm nay, câu lạc bộ Vương Tước vẫn xa hoa như trước. Giản Ngôn Tây đeo kính đen, mặc áo khoác đen, thần sắc bất động từ cửa xoay đi vào, cái cửa này xoay tới xoay lui khiến cậu có cảm giác không thoải mái, đây là cái thứ hai cậu không thể thích ứng nổi. Thang máy là cái đầu tiên. Đi vào trong, một nhân viên phục vụ mặc đồ màu đỏ, trong mắt chứa ý cười, tiến lên đón cậu, thân thiết hỏi. "Là Giản tiên sinh sao?" Giản Ngôn Tây nhướng mày gật đầu một cái, nhân viên phục vụ ý cười sâu hơn. "Lương Văn Thanh tiên sinh kêu tôi đón ngài." Câu lạc bộ Vương Tước khai trương được 3 năm, phải có thẻ hội viên mới có thể tự do ra vào nơi này, giống như Giản Ngôn Tây, cậu không có thẻ hội viên, trừ khi có người tận lực dặn dò phải đón tiếp, nếu không thì ngay cả cửa cũng không vào được. Trước khi tới, ở trong điện thoại, Giản Ngôn Tây đã nghe Lương Văn Thanh nói qua nội quy ở đây, bởi vậy nên cực kỳ tự nhiên đi theo nhân viên phục vụ tới tầng 5, đi tới lô ghế riêng đặc biệt. Tới bên ngoài phòng khách, Giản Ngôn Tây không trực tiếp đi vào. Đầu tiên, cậu gọi một cuộc điện thoại cho Lương Văn Thanh, chỉ một lát sau, Lương Văn Thanh từ bên trong đi ra, nhìn thấy Giản Ngôn Tây liền nở nụ cười, lôi kéo cánh tay cậu, nói. "Người ở bên trong. Đi thôi. Tôi dẫn cậu vào." Thân thể Giản Ngôn Tây bất động, nhíu mày hỏi. "Anh ở bên trong cũng không nói rõ ràng, người bên trong là đạo diễn mới thật à?" "Đúng vậy." Lương Văn Thanh gật đầu giải thích. "Cậu ta là Phương Minh, học điện ảnh, mới từ nước ngoài trở về. Là con nhà giàu, không muốn kế thừa gia nghiệp nên mới chơi bời." Hắn sợ Giản Ngôn Tây nhìn không lọt mắt, nói tiếp. "Cậu đừng xem thường cậu ta, mặc dù là đạo diễn mới nhưng có rất nhiều bộ phim ngắn nổi tiếng, ở bên nước ngoài giành được rất nhiều giải thưởng. Hơn nữa, loại đạo diễn này, nhiều nhất chính là tiền, kịch bản và quần áo diễn viên đều không chê vào đâu được, nếu có được cơ hội hợp tác, tuyệt đối là cơ hội tốt." "Sao tôi có thể nhìn không thuận mắt chứ? Nhưng mà hôm nay đám người giàu các anh chơi cờ, mang tôi đến đây có vấn đề gì không?" "Không vấn đề gì đâu, bọn tôi tụ tập cũng có thể mang bạn bè đến." Không nghĩ tới chuyện Giản Ngôn Tây lo lắng lại là chuyện này, Lương Văn Thanh xua tay. "Bên trong còn mấy người diễn viên nữa, cũng chỉ là muốn giới thiệu cậu với người khác, không có ý gì đâu." Giản Ngôn Tây mở nụ cười, gật đầu chuẩn bị đi vào, trước khi đi vào, Lương Văn Thanh suy nghĩ đến một vấn đề, liền nhẹ nhàng kéo Giản Ngôn Tây lại, nhỏ giọng lúng túng nói. "Ván hôm nay có mấy loại Hỗn Thế Ma Vương, nam nữ đều không kiêng kỵ, nếu cậu có ý nghĩ kia, cũng đừng đứng ở trước mặt bọn họ bàn bạc, chúng ta lặng lẽ đi vào, gặp Phương Minh xong lại lặng lẽ đi, có được không?" Dù sao cái bộ dáng này của cậu, có thể bị mấy loại hoa đào trêu chọc bất cứ lúc nào. Lời nói này của Lương Văn Thanh phải suy nghĩ kỹ lắm mới dám nói ra, sợ Giản Ngôn Tây hiểu lầm hắn đang giễu cợt cậu, lúc nói chuyện vẫn luôn cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu, vô cùng khẩn trương. Giản Ngôn Tây trong mắt đầy ôn nhu, lại nghĩ ra trò đùa dai, sờ sờ đầu Lương Văn Thanh, giả vờ cưng chiều, nói. "Được rồi, chuyện gì cũng nghe theo anh." Thanh âm của cậu trầm thấp khàn khàn, khoảng cách hai người ở rất gần, cơ hồ có thể cảm giác được luồng khi nóng từ trong đôi môi kia bay ra, Lương Văn Thanh ăn mặc chỉnh tề, tóc bị vò loạn, sắc mặt đỏ ửng, tay chân luống cuống đi mở cửa. Giản Ngôn Tây mở nụ cười trầm thầm. Thật đáng yêu, trong hậu cung của cậu ngày trước có một tên nam sủng hễ đụng một cái là tai lại đỏ ửng. Cửa phòng bị Lương Văn Thanh mở ra, lộ ra không gian rộng lớn, bên phải là chiếu bạc hình chữ nhật, có không ít người vây quanh nơi đó, bên trái là trang bị cả K Ca, mọi người đang chơi nên không có mấy người chú ý đến chuyện cửa phòng mở ra, hai người đi vào. Giản Ngôn Tây theo thói quen liếc mắt quan sát một lượt gian phòng, lúc nhìn qua khu ghế ngồi chỗ K Ca, thấy được người ngồi ở đó, bước chân khựng lại. Giản Ngôn Tây nhìn đi nhìn lại mấy lần, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, tên này sao lại ở đây? Lương Thanh Kéo cậu, kinh ngạc hỏi cậu sao lại không đi nữa? Quay đầu lại, thấy ánh mắt sững sờ của Giản Ngôn Tây, thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, liền thấy một cái đầu mèo vàng, hắn quay đầu lại hỏi Giản Ngôn Tây. "Có chuyện gì vậy?" "Kia là ai?" Giản Ngôn Tây khiếp sợ đến tột đỉnh, thậm chí bắt đầu cảm thấy mình đang nằm mơ. "Hàn Triệu Nam." Lương Văn Thanh một bên trả lời, một bên kéo Giản Ngôn Tây ngồi xuống một góc. "Anh ta không không dễ chọc, đừng đụng vào." Hàn Triệu Nam??? Giản Ngôn Tây bắt đầu hoài nghi thế giới này điên rồi, ai có thể nói cho cậu biết, tại sao khuôn mặt kia, chính là khuôn mặt đang hút thuốc lá kia, cái người đầu nhuộm màu vàng kia, sao lại giống Thái tử y như đúc? Thái tử cũng xuyên việt? Đây là lần đầu tiên Giản Ngôn Tây cảm thấy khiếp sợ nhất sau khi xuyên không, trong lúc nhất thời lại nhớ đến điển cố Tiên Tần Trang Chu Mộng Điệp. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Lần này xuyên không là thật hay giả? Hay đây là giấc mộng mà ngay cả Trang Chu cũng không biết? Giản Ngôn Tây tỉ mỉ xem xét, phát hiện người thanh niên kia ngoại trừ cái đầu của nợ kia, khuôn mặt nghiêm nghị một chút, trầm ổn một chút, sẽ trở thành phiên bản mới của Thái tử Bắc Yến Giản Lâm Uyên. Con mẹ nó. Thật là đáng sợ. Bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, Hàn Triệu Nam rốt cuộc cũng có cảm giác, anh quay đầu lại, ngậm thuốc lá trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn. Lại chỉ nhìn thấy ở bàn bên kia, tiểu thiếu gia của Lương gia đang lôi kéo một người đến trước mặt Phương Minh, để lại cho anh hai bóng lưng, Vương Anh bên cạnh đạp anh một cước. "Nhìn cái gì?" Hàn Triệu Nam hừ một tiếng, hỏi: "Lương Văn Thanh ở công ty giải trí nào?" "Không biết hắn nghĩ gì nữa." Vương Anh cười. "Thái hậu nhà bọn họ quyết tâm rèn luyện cho hắn bỏ đi tật nhát gan, không có chủ kiến do đó đưa hắn vào giải trí Tinh Hải làm một người đại diện nhỏ, không có mấy người biết được thân phận hắn. Haha. Cậu đừng nói chứ, nửa năm này bị đày xuống đó, hắn thay đổi rất nhiều." Hàn Triệu Nam gác hai cái chân lên bàn, hờ hững nói. "Anh trai hắn có thể đồng ý sao?" Lương Ngôn Thu yêu quý em trai hơn cả sinh mạng, làm sao cam lòng để Lươmg Văn Thanh chịu khổ cực. "Tinh Hải có ngu đâu mà để Văn Thanh vất vả. " Vương Anh nói. "Nhưng mà lần này có chút đặc biệt, dựa theo tính cách Lương Ngôn Thu, dù thế nào cũng không để Lương Văn Thanh chịu khổ như vậy, không quan tâm đến làm người khác vô cùng ngạc nhiên." "Theo như tôi nghĩ thì chính là mẹ Lương Văn Thanh ăn no rửng mỡ." Hàn Triệu Nam ngậm thuốc lá, nói. "Tính cách hắn có gì không tốt? Cũng không cần kế thừa gia nghiệp, nhát gan một chút cũng không sao, có Lương Ngôn Thu che chở hắn rồi còn gì." Vương Anh nở nụ cười. "Cậu cho rằng anh cũng có ánh mắt thiển cận như cậu sao?" "Con mẹ, cái này gọi là tri túc thường nhạc. (biết đủ thì mới vui)." Hàn Triệu Nam cười haha. "Cậu thì biết cái gì?" "Cmn, đừng có cùng tôi so đo." Vương Anh nghe không quen giọng điệu này của anh. "Được người ta che chở thì có thể che chở cả đời sao?" Vương Anh năm nay 21 tuổi, người trong nhà cũng coi trọng hắn, đã định tháng sau sẽ cho hắn tiếp quản công ty để hắn rèn luyện, cho nên bây giờ trong người hắn chỉ còn một nửa là công tử bột, sau đó sẽ tiến vào tầng lớp thượng lưu. Hơn nữa, hắn lớn hơn Hàn Triệu Nam một tuổi, xem cậu như em trai, chỉ hận rèn sắt không thành, liền mượn cơ hội này nói: "Phải biết nhìn xa trông rộng, mặc dù Văn Thanh ở nhà được chiều chuộng, có Lương Ngôn Thu che chở, nhưng dù sao cũng là con nuôi..." Hàn Triệu Nam xì một tiếng. Vương Anh không để ý chút nào, tiếp tục nói: "Cho nên tốt nhất là dựa vào bản thân mình, cậu nói với tính cách kia của hắn, nếu Lương Ngôn Thu không quản, hắn có thể sống xót đến hôm nay sao?" Cho nên, cũng đừng quá nhàn nhã, thứ nào thuộc về mình thì nên tranh thủ nắm lấy, đừng dựa và người khác để sống. Người khác có thể bảo vệ bạn cả đời được sao? Hàn Triệu Nam tính khí vốn không tốt, nhìn thấy bộ dáng Vương Anh nhìn anh giống như muốn nói. "Đồ người phàm ngu xuẩn." cũng mơ hồ nghe được tâm ý của hắn, nhớ tới gần đây xảy ra nhiều chuyện trong nhà, tâm tình càng thêm phiền não, sắc mặt bỗng thay đổi, hơi vung tay liền nâng cốc rượu ném tới trên mặt bàn, nổi giận, táo bạo nói. "Tôi sống hay chết cần anh quan tâm sao? Con mẹ nó anh rảnh rỗi như vậy sao?" Vương Anh khó giải thích được chuyện tại sao mình bị mắng, nhất thời điên lên. "Tôi rảnh rỗi?" "Anh không rảnh thì ai rảnh? Giống như loại đàn bà ngu dốt, thích xen vào chuyện người khác." Hàn Triệu Nam càng nói càng phẫn nộ, cảm thấy Vương Anh quản quá nhiều chuyện, chuyện của anh làm gì đến lượt người khác nhúng tay vào. Anh yêu ai, làm gì thì cần người ta nhắc nhở chắc? Anh càng nghĩ càng giận, một cước đá văng mặt bàn, quay đầu đi ra ghế lô riêng. Vương Anh không nghĩ tới chuyện anh nói nổi nóng liền nổi nóng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn Hàn Triệu Nam đi, một lát sau phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi mắng một câu. "Kháo" Con chó thích xù lông này muốn nói tốt cũng không được, lời nói tốt hay xấu cũng không phân biệt được. - - Tác giả có lời muốn nói. Vương Anh: Cậu là con chó dễ xù lông. Hàn Triệu Nam: Gâu gâu Tây Tây:.... - -- Chú thích: Tiên Tần Trang Chu Mộng Điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". --- Editor có lời muốn nói: Hàn Triệu Nam chỉ giống Thái tử thôi chứ không phải Thái tử, mà Thái tử cũng không có cùng huyết thống với Giản Ngôn Tây, không phải con Giản Ngôn Tây. Cảm ơn các cháu đã ủng hộ chú! Love U <3.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97
Chương sau