Y Xuân vừa đuổi kịp đã thấy Dương Thận khoanh tay, đứng một mình ở hậu viện, y cúi đầu, chẳng hay đang nhìn gì dưới đất.
Nàng hắng giọng, rụt rè bước sang: “Nè… Dương Thận, cơm tối ngon không?”
Y không ngẩng đầu, sau cả nửa ngày mới rầu rĩ đáp: “Tỷ tới đây làm gì, chẳng phải muốn nghe hắn ta gảy đàn à?”
Y nhấn cực mạnh vào hai chữ “gảy đàn”, nghe cứ như “tâm tình”(1) ấy.
(1): 弹琴 [tán qín] (gảy đàn) và 谈情 [tán qíng] (tâm tình) đọc rất giống nhau.
Lạ thế không biết, Y Xuân nghĩ thầm.
Nàng dứt khoát ngồi xổm xuống, nhặt cành khô vẽ xuôi ngược trên nền đất, không nói gì nữa cả. Dương Thận khoanh tay nghe tiếng gỗ vạch xuống bùn, lúc đầu ra vẻ không để ý đến, hồi lâu sau lại chẳng kìm nổi, y cúi đầu nhìn thì thấy dưới đất đã xuất hiện một cái mặt người lộn xộn, nhíu mày nhe răng, nom rất hung ác.
“Mặt đệ bây giờ đó.” Vẽ xong, nàng híp mắt cười, ngẩng đầu lên, “Xấu xí nhỉ?”
Dương Thận lạnh nhạt đáp: “Ta vốn chả được đẹp đẽ thân thiện như kẻ khác, đa tạ tỷ đã nhắc nhở.”
Y Xuân thẳng thừng vứt cành khô đi, phủi bụi trên tay: “Sao đệ khó chịu vậy?”
Y xoay người bước đi.
“Đệ mà cứ như thế, ta giận đấy!” Y Xuân đứng sau lưng hét với lên.
Y làm như không nghe.
Y Xuân đuổi theo níu tay áo y, đột nhiên y lại ra tay công kích, dùng chiêu thức võ công tóm lấy tay nàng. Nàng nhất thời cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuan/1946356/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.