Sự gặp gỡ giữa con người với nhau thường chỉ được quyết định bởi một ánh mắt.
Khi trùng hợp, khi không cố ý sắp xếp. Nhưng vì có vô vàn loại người khác nhau trên thế gian, sự gặp gỡ ấy cũng theo đó mà thay đổi.
Tỉ như lúc Y Xuân gặp Ninh Ninh, chẳng qua cũng chỉ là vào một buổi chiều như bao ngày khác, nàng rảnh rỗi chả có việc gì làm, tiếp tục dạo hội chùa cùng Dương Thận, sau đó phát hiện một cô bé gầy trơ xương sắp chết đói ở góc đường.
Cô bé cuộn tròn mình trong một manh cỏ tranh bẩn thỉu, trông như một con mèo nhỏ sắp trút hơi thở cuối cùng, chỉ có ánh sáng thi thoảng lóe lên nơi đáy mắt báo cho người ta biết rằng nó vẫn còn sống. Song, sống rất khắc khổ.
Nếu người mà cô bé gặp là Thư Tuyển, hẳn hắn sẽ sai tiểu Nam Qua lột đôi giầy tương đối sạch trên chân cô bé, sau đó thấy chết không cứu trước mắt bao người, thậm chí vừa quay đầu đã tìm cớ bán đi để kiếm tiền tiêu vặt.
Nếu đụng phải Yến Vu Phi, chàng ta đã vô cùng quen thuộc với cảnh người cơ cực chết đói đầu phố, chân mày sẽ không xao động, hờ hững tựa gió thoảng qua.
Cô bé ấy thật may mắn, vì người nó gặp là Y Xuân.
Thế nên cô bé được đưa về khách điếm, ngủ trên chiếc giường mềm mại, tất cả vết thương đều được dày công băng bó, tay Y Xuân không ngừng vuốt trán nó, giọng nhẹ nhàng: “Không sao rồi, em ngủ một chút trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuan/1946336/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.