Nói đến Dương Thận, thực ra trước đây Y Xuân chưa từng chú ý đến y. 
Hôm sư phụ đưa đệ tử lên núi, sự chú ý của họ đều đặt trên người cô bé Văn Tĩnh xinh đẹp như châu ngọc kia, vốn chẳng ai nhìn tới y. 
Trong ấn tượng của Y Xuân, y là cậu thiếu niên trông như giá đỗ, thích dùng mái tóc dày che đi gương mặt, rất kiệm lời, thường lẳng lặng đứng một bên, chẳng có cảm giác tồn tại. 
Khi ấy, sư phụ bảo hai người nàng đưa họ tham quan sơn trang, Mặc Vân Khanh đã cuỗm Văn Tĩnh chạy mất từ lâu, chả thấy bóng dáng. 
Nàng chỉ đành quay đầu nói với sư đệ mới tới cứ một mực im lặng không lên tiếng: “Chúng ta cũng đi thôi, chậc, đệ tên là Dương, Dương…” 
Vị sư đệ này quả thật ảm đạm đến chẳng có tý tia sáng nào, ngay cả tên, Y Xuân cũng đã quên mất. 
“Dương Thận.” Thiếu niên cúi đầu mở miệng, giọng khàn khàn, “Sư tỷ, đệ tên Dương Thận.” 
“À đúng vậy! Dưỡng Thận Dưỡng Thận.” Khẩu âm Y Xuân lạ lùng, đã thành công khi phát âm Dương thành Dưỡng* (杨 [yáng] thành 养 [yǎng]). 
Hai chữ Dưỡng Thận vang dội lượn lờ giữa không trung, những bà bác nhóm lửa, ông chú dọn củi không rõ nguyên nhân xung quanh đều tò mò trông sang đây. 
Đọc tên người ta thành thế này, chắc chắn là nàng ta cố ý.* (杨[Dương – cây dương] 慎[Thận – thận trọng]; 养[Dưỡng – bồi bổ] 肾[Thận – quả thận]) 
Dương Thận quyết định ghét nàng cả đời. 
Y Xuân nhanh chóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuan/1946311/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.