Nàng lên tiếng thửgọi: “Đường Châu?” thì lại nghe giọng Đường Châu đáp lại từ phía bênphải, trong lòng thất kinh, cái người đang đứng ở bên trái mình rốt cuộc là ai? Kẻ đó khẽ cười, trong lúc Nhan Đàm còn không chú ý đã đi vòng ra sau lưng nàng, cất giọng ảm đạm: “Phát ngã khâu giả, tru (1).” Khi nóiđến chữ cuối cùng, thanh âm nghe đã xa xăm diệu vợi.
Trước mắt ánh lửa bừng sáng. Lăng Hư Tử cầm trong tay một que đánh lửa, cơ thịt trên mặt khẽ giật.
Dưới đất là Tần Minh Dương đang nằm ngã ra, bên cạnh đánh rơi một cuộn nến,giữa hai chân mày có một chấm màu đỏ thẫm. Lăng Hư Tử nhặt cuộn nến lênthắp lấy một ngọn, xé nửa phần ống tay áo bên dưới quấn bàn tay lại rồiđưa tới trước mũi Tần Minh Dương dò xét. Hắn đã tắt thở. Tuy nhiên thầnsắc trên mặt lại rất bình lặng,thậm chí chẳng hề có lấy nửa phần đauđớn.
Đường Châu lại gần lên tiếng: “Là mi tâm (2) một đòn chímạng. Thế nhưng,” hắn ngồi xổm xuống, giơ tay ấn nhẹ lên người Tần MinhDương: “Thi thể đã không còn hơi ấm, tuyệt đối không phải vừa mới chết.”
Trác Thương không nhịn được hỏi: “Vậy ban nãy vào cùng một lượt với chúng ta không phải là…”
Đường Châu bình thản đáp: “Chính là kẻ vừa mới nói chuyện.”
“Sao lại có thể như vậy, ta là cùng với huynh ấy đến trấn Thanh Thạch, giữa đường không hề có chia ra kẻ trước người sau!”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt một hơi, nhìn hắn với vẻ rất chi là thông cảm:“Điều này cho thấy, ngươi cả đoạn đường cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/205825/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.