Nhan Đàm giật bắn cảngười, chân cũng không khỏi giật lùi về sau một bước. Đan Thục tay bịtchặt mồm, lại nhớ lúc nãy Nhan Đàm đã nói “Còn khóc nữa là sơn chủ sẽphạt ngươi cả đời phải trông coi quan tài”, nước mắt chỉ có thể xoaytròn vòng quanh trong hốc mắt.
Đột nhiên từ trong quan tài phátra tiếng va đụng đánh rầm, một cỗ xác ướp nhảy dựng lên, da thịt trênmặt đã mục rữa thê thảm, hai mắt lồi ra, mặt mũi tím tái, chính là giống y hệt những gì Nhan Đàm vừa tả khi nãy. Cỗ xác ướp đó cà tưng cà giậtnhảy từng bước một, trong miệng còn phát ra tiếng khục khặc khe khẽ,đang tiến gần về phía bọn họ.
Nhan Đàm liếc mắt hai cái, quay lại nắm lấy cổ áo của Đan Thục: “Ta kể ngươi nghe một bí mật lớn của Tử Lân sơn chủ có chịu không? Bí mật liên quan đến chân thân của người là gìđó mà.”
Chỉ thấy cỗ xác ướp kia vội vàng xông tới, miệng la hoảng: “Ấy! Không được nói! Ngươi mà dám nói ra, bổn tọa sẽ —”
“Tử Lân sơn chủ?!” Cái mồm của Đan Thục mở to hết cỡ, dường như có thể nhét được vào một quả trứng gà.
Một đạo quang rực rỡ lóe lên, cỗ xác ướp lập tức biến thành hình dáng củaTử Lân sơn chủ. Một thân trường sam màu xanh sẫm, mái tóc đen dài đếnlưng eo, mi mục bảy phần tuấn ngạn. Nhan Đàm cúi người thi lễ, mỉm cườicất lời: “Sơn chủ, người đây là cố ý dọa chúng tại hạ rồi.”
TửLân chắp hai tay sau lưng, hừm lạnh một tiếng: “Bổn tọa đang yên đanglành nằm ngủ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/205813/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.