“Câu chuyện này xảyra ở trấn Thanh Thạch. Một tiểu tử nhà nghèo, trong nhà có cha vừa mớiqua đời, lại không có tiền mai táng, chỉ đành đem đến chôn bừa trong một bãi tha ma. Tên tiểu tử này còn có chút lòng hiếu thuận, cảm thấy nếuđem cha mình ném ở ngoài như vậy, hài cốt có thể bị lũ chó hoang gần đógặm mất, thế là mang xẻng đến đào một cái hố chôn cha. Đào miết đàomiết, một lúc sau, thình lình nghe ‘cạch’ một tiếng, trong lòng đất lộra một vật sáng chói. Nàng đoán xem đó là cái gì?” Hồ Mãn làm ra vẻ thần bí, thấy Nhan Đàm lắc lắc đầu bèn tiếp lời: “Đó là một chiếc chung bằng vàng, đã bị ép thành một miếng bẹp dí. Tên tiểu tử này nhảy vào hố đất, luồn tay xuống dưới đào bới, không lâu sau thì moi ra được mấy miếngngọc bích đẽo hình bươm bướm. Hắn tuy chưa từng thấy qua đồ vật đắt giá, nhưng mấy miếng ngọc này, đến kẻ vô tri cũng nhìn ra có thể đem đổiđược không ít ngân lượng. Hắn ôm mấy miếng ngọc đó chạy về nhà, cả thithể của cha mình cũng không thèm ngó ngàng đến nữa. Tin hắn đào đượcngọc bảo rất nhanh đã lan truyền khắp trấn, sau đó dần dần truyền ra cảnhững nơi khác. Không ít kẻ nghe được phong thanh (1) tìm đến nhà, địnhgặp tên tiểu tử kia hỏi chuyện, vừa đẩy cửa vào liền một phen thất kinhhú vía. Nàng đoán xem chuyện này lại là thế nào?”
Nhan Đàm vẫn là lắc đầu mà rằng: “Không đoán ra.”
Hồ Mãn đập tay lên bàn đánh rầm, chiếc bóng hắt ra từ ngọn đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/205811/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.