Đáng tiếc nàng cònchưa kịp bàn xem đứa trẻ sau này của họ sẽ thành dạng gì với Dư Mặc thìhắn và Tử Lân đã phải ra ngoài. Lâm Lãng đưa tay đỡ dưới bụng, không suy yếu chút khí thế nào, chỉ vào mũi Tử Lân mắng: “Lần này chàng ra ngoàimà không trở về trước đêm thất tịch, ta sẽ mang con đi tìm cha khác!”
Nhan Đàm bật cười, liền có hai ánh mắt lạnh lẽo đâm phập vào người nàng,nhưng nàng đã là loại người rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo,huống chi còn có Dư Mặc che chở có nàng chớ.
“Qua vài ngàynữa là Thất tịch rồi…” Lâm Lãng vừa nói vậy, nàng cũng nhớ tới mấy ngàynữa là tới Thất tịch, là ngày Ngưu Lang chức nữ trùng phùng nơi cầu hỉthước, là ngày những người hữu tình trong thiên hạ gặp gỡ nhau.
“Đúng vậy, nàng thích cái gì?” Khõe miệng Dư Mặc khẽ cong.
Nhan Đàm nắm chặt tay hắn, vui sướng không thôi: “Thiệt là cái gì cũng đượchả? Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều đâu mà, hay là chàng biến vềnguyên hình cho ta nuôi một ngày nghen?” Khóe miệng Dư Mặc cứng luôn tại chỗ. Nhan Đàm cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt hắn mà nói: “Mộtngày không được thì… Nửa… Nửa buổi cũng được.”
Dư Mặc rút tay về, mặt không có biểu tình gì: “Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng được.”
Nhan Đàm dẩu môi: “Xí, vậy chàng về sớm chút.”
Thật ra Dư Mặc cũng chỉ đi khoảng năm sáu ngày, trước đây bọn họ cũng khôngphải mỗi ngày đều gặp nhau, vì thế Nhan Đàm cảm thấy khoảng thời giannày cũng không khác gì mấy.
Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271678/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.