Thế gian đã vào hạ.
Khi Nhan Đàm vừa đặt chân xuống phàm giới liền phát hiện ra mình đang ở một trấn nhỏ cạnh biên cương, hỏi qua mới biết đây là trấn An Bình, cách Da lan sơn cảnh mấy chục dặm về phía Bắc. Nàng quả nhiên chẳng đâu vàođâu, yêu pháp đã đến mức bung bét thế này, muốn về nhà mà ngay cửa cònchưa ngó tới. Trấn An Bình tuy không như mấy trấn nhỏ náo nhiệt ở GiangNam nhưng vẫn có lưa thưa vài người đi đường, tuy vậy nhưng nàng cũngkhông có gan dùng yêu thuật ngang nhiên, nên đành đạp bộ về nhà. Nàng ởthiên đình đã hơn một canh giờ, bằng một tháng ở thế gian, không biết Da lan sơn cảnh thế nào, vừa nghĩ vậy đã chỉ mong độn thổ ngay về.
Vừa rẽ vào góc đường, một chén nước vèo qua mặt, suýt thì trúng nàng. NhanĐàm quay lại nhìn, đúng lúc nữ chưởng quầy đối diện cũng đang dòm tới,nàng kia khoảng ba mươi tuổi, má trắng môi hồng, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng ngời. Nàng ấy nhìn thấy Nhan Đàm, trên mặt có chút xấu hổ, lấythìa gõ cái thùng gỗ: “Triệu thúc, ngươi không nhìn ngó gì cả, nhỡ vàongười tiểu cô nương thì làm sao đây?” Nàng ta áy náy cười cười với NhanĐàm: “Xin lỗi cô nương, giờ là buổi trưa, ta mời nàng ăn một bát mì coinhư là nể mặt ta đi, mì cay thành đô của chúng ta rất nổi tiếng, mọingười đều rất thích.”
Nhan Đàm nhìn thấy nàng ta, lắp bắp: “Mẫn Lưu……”
“Nàng…… Nàng gọi ta là gì?”
Nhan Đàm vội xua xua: “Không phải, ta nói, mặt, mặt nàng thật mềm…… Khụ, ăn đi……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271673/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.