“Cung nghênh Đông Cực Thanh Ly Ứng Uyên Đế Quân vượt qua thất thế luân hồi, trở về thiên đình.”
“Chỉ Tích, Lục Cảnh, Chưởng Thư cung nghênh đế quân hồi phủ.” Giọng Chỉ tích tựa như tiếng ngọc, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng dễ nghe.
Đúng là ý trời đùa bỡn.
Nhan Đàm bối rối chẳng biết dùng vẻ mặt gì để chào đón chuyện này nữa, chỉ hờ hững nói: “ Chúc mừng người!”.
Trải qua thất thế luận hồi thật không dễ, nhưng hắn cuối cùng vẫn đã làm được, tựa như năm xưa.
Nàng đột nhiên cảm thấy hai tai ong ong, mơ hồ nhìn thấy Dư Mặc đang bày kết giới từ từ bao trọn lấy toàn bộ Da Lan sơn cảnh. Nàng nhớ sư phụ nămxưa từng nói, Cửu Thần Tam Đế không thường tụ họp lại, vì sợ tiên khíkhác nhau quá lớn mà làm ảnh hưởng đến thần khí, dù là Thiên Đình cũngsẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Dư Mặc làm vậy khác nào tự tìm đường chết.
Nhan Đàm đứng dậy, cục diện hôm nay do một tay nàng mà nên, nàng không thể để Dư Mặc gánh đỡ cục diện rối rắm này hộ nàng được.
Nàng vẫn cho rằng cho dù là nữ nhân cũng không nền quá yếu đuối, về sau mớibiết hoàn toàn không phải như vậy. Nàng gắng chút hơi tàn còn lại màđứng lên. Nhưng người mà nàng thật sự nhớ thương chỉ sợ phải chịu khôngbiết bao nhiêu ấm ức, nhẫn nại tìm kiếm bóng lưng nàng để lại.
Chỉ một bóng lưng sao? Nhưng mỗi một lần nàng xuất hiện trước mặt Ứng Uyênchẳng phải cho tới giờ vẫn là một dáng vẻ vô tâm vô tình sao.
Nhan Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271669/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.