Lưu lạc phàm giới bấylâu, ấy vậy mà Nhan Đàm chưa từng học qua cách nấu nướng. Đại để cũng do ấn tượng ban đầu hằn dấu quá sâu, khiến mọi người trong gánh hát cứ cho nàng là con nhà phú quý gì đấy, chẳng bao giờ giao cho những việc nhưnhóm lửa nấu cơm, sợ nàng một phút bất cẩn thiêu rụi cả nhà bếp.
Vậy nên giờ này nàng phải đầu tro mặt nhọ nhóm lửa nấu canh. Nàng đã đặtbiệt thỉnh giáo Bách Linh, hỏi rõ từng li từng tí cách làm món canh gàlôi hầm nhân sâm. Hôm qua nàng để ý thấy sơn chủ ăn uống rất thanh đạm,trông chẳng ra chút thưởng thức nào, cảm thấy nên thêm ít thịt thà vàobữa ăn.
Nhan Đàm rửa sạch hết nhân sâm, gà lôi, mộc nhĩ, đứng túc trực bên bếp lò. Lần đầu xuống bếp tay chân lập cập, vừa sợ hầm quá lửa nát bét cả nồi canh, lại sợ lửa chưa tới món canh không được ngonmiệng. Đợi khi gần chín, vì chẳng biết liều lượng thế nào, nàng bỏ muốivào từng ít một, lòng cứ nơm nớp sợ lỡ tay cho quá đà, thành quả sắp ralò sẽ trong chớp mắt đổ sông đổ biển.
Nhan Đàm nếm thử mộthớp canh, lòng tức thì thông suốt một việc: Ông trời nhất định là côngbằng, tuy nàng đối với âm luật nửa nốt không thông nhưng tay nghề bếpnúc vừa học là biết, bù qua sớt lại không sợ lỗ. Thật ra nàng còn cảmthấy bản thân có lời, mấy thứ gảy đàn gì đó đặt trong thời bình cònđược, chứ xét thực tế thì thua xa biết nấu nướng.
Nàng tự xét bản thân là một yêu tinh rất thực tế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271667/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.