Nhan Đàm vồ lấy tấmgương đồng, tỉ mỉ ngắm đi ngắm lại hình ảnh trong gương. Đó là dung mạođặc biệt xanh xao của một nữ tử, bấy giờ đang mở to hai mắt, hoảng loạnrối bời, khóe miệng khẽ trễ xuống toát lên nét âu sầu buồn bã. Gương mặt này, đập vào mắt đã khiến nàng cảm thấy Triệu phu nhân nhất định làngười đa sầu đa cảm, nóng nảy đa nghi.
Thiếu nữ tay cầm chiếc lược, khẽ hỏi: “Phu nhân, hôm nay người muốn chải kiểu tóc thế nào ạ?”
Nhan Đàm buông gương đồng xuống, xoay đầu nhìn nàng ta: “Cô cũng cảm thấy ta là Triệu phu nhân?”
Thiếu nữ mỉm cười: “Phu nhân, người hôm nay làm sao thế ạ?”
“Tuy ta không biết chuyện này là thế nào, nhưng ta thực sự không phải phunhân nhà các người.” Nhan Đàm chống người dậy định xuống giường, nhưngchân vừa chạm đất thì đã đứng không vững, ngã bệt ra sàn. Sao lại thếnày? Cứ cho nàng đã ngâm mình trong Dạ Vong Xuyên lâu ngày, nhưng cũngkhông đến nỗi cả đứng dậy đi vài bước cũng không có sức. Nàng thuận tayvơ lấy bát thuốc trên chiếc tủ kê cạnh đầu giường, dùng sức ném mạnhkhỏi cửa, nhưng vật còn chưa kịp ném khỏi tay thì đã hụt hơi, bát thuốcxoảng tiếng đập xuống mặt sàn cách đó không xa, mảnh sứ vỡ bắn ra tungtóe.
Thiếu nữ nọ vừa vội vàng đứng dậy đỡ nàng, vừa sốt ruộtlàu bàu: “Cẩn thận, coi chừng giẫm lên đám miểng sứ kia. Phu nhân, người có bị thương chỗ nào không?”
Nhan Đàm thẫn thờ nhìn bàn tay mình. Sao lại có thể, đến chút sức lực cỏn con này cũng không còn?
“Phu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271656/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.