Ứng Uyên đứng sóng vai cạnh nàng, nửa lời không thốt. Hắn khẽ nhíu mày, nét hào quang rạngngời trên gương mặt lụi tàn dần, thay vào đó là vẻ ảm đạm bất chợt baotrùm. Nhan Đàm cúi đầu đứng hết một lúc, cuối cùng không chịu nổi bầukhông khí im lìm này, nàng ngắn gọn cất tiếng: “Đế tọa, tiểu tiên xinlui trước.” Nàng xoay người, khóe mắt liếc thấy Ứng Uyên chợt chìa tayra, tư thế như toan ngăn cản, bèn không khỏi dừng bước, đầu ngoảnh lạinhìn hắn.
Ứng Uyên vội thu tay về, khẽ gật đầu bảo: “Ngươi đi đi.”
Nhan Đàm xoay người, đưa tay lên sờ má, cả bàn tay là nước mắt ướt đẫm.Trước đó lên thiên hình đài, nàng cũng chưa từng khóc bao giờ. Nàng dùng tay áo quệt bừa mấy cái, sải bước đi khỏi. Đại hội Dao Trì phải kéo dài dăm ba ngày, nàng không thể ở lại thêm được nữa, phải bịa ra một cái cớ ra hồn để xin kiếu với sư phụ.
Nhan Đàm đi khỏi một đoạn,bấy giờ mới chợt nhớ ra, Ứng Uyên ra khỏi đại hội Dao Trì phỏng chừng là do để tìm Chỉ Tích, thế thì Chỉ Tích đang yên đang lành lại chạy điđâu? Muội ấy và mình không giống nhau, chắc chắn sẽ không vì những đạopháp thiền lý các tiên quân bàn luận bên trong quá nhàm chán mà lénchuồn khỏi. Nàng đang suy nghĩ việc này thì bỗng cảm thấy tay áo bị aiđó từ bên cạnh nhè nhẹ kéo lấy.
Nhan Đàm quay sang, thấy tiên tử đang đứng đối diện trông khá quen mặt, dường như đã từng trông thấy ở đâu, nhưng lại nhất thời không thể gọi tên. Tiên tử nọ đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271654/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.