Con thuyền nhỏ xuôitheo dòng nước, ánh trăng vằng vặc phản chiếu trên mặt sóng lấp loáng,tỏa thành một khoảnh trắng bạc trên sông.
Nhan Đàm rất ư khổ não.
Nàng và Đường Châu xem xong pháo hoa thả xong đèn lại đợi đến khi mưa tạnhbớt mới trở về quán trọ, kết quả Dư Mặc và vị Giáng Phi kia vẫn còntrong phòng. Hoạn quan nọ đã sốt ruột tới mức đi vòng quanh trước cửa,không ngừng giơ tay áo quệt mồ hôi, bộ dạng chỉ hận không thể xông lênmột cước đạp bay cửa phòng. Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, trên đời nàycó chuyện gì cần nói lâu tới như vậy, cho dù là việc mưu quyền soán vịhẳn cũng phải nói xong xuôi rồi chứ? Chính vào lúc hoạn quan nọ khôngcòn kiên nhẫn, định hạ lệnh cho thị vệ phá cửa xông vào, cửa phòng bỗngkêu một tiếng kẽo kẹt mở ra.
Giáng Phi tay vịn thành cửa, mắtnhìn vào trong nhỏ nhẹ bảo: “Ta đi đây, ngươi hãy bảo trọng.” Nhan Đàmdám lấy chiếc đầu trên cổ đảm bảo, vào sát na cửa phòng mở ra, cặp mắtcủa hoạn quan nọ đứng hết cả tròng, y đoạn tỉ mỉ chi li, từ trên xuốngdưới dòm khắp một lượt y phục trang sức của nương nương nhà mình, đến cả góc áo cũng không bỏ sót, một bộ dáng vẻ ăn lương vua vì vua phụng sự,muốn giúp đương kim hoàng thượng tróc gian tình chộp tang vật.
Nhan Đàm cười híp mắt nghĩ, Giáng Phi xuất cung xem ra cũng là Duệ Đế đồngý, thân làm hoàng đế còn không lo ái phi nhà mình xảy ra chuyện, tháigiám lại cứ nóng lòng đến rối tít mù cả lên.
Giáng Phi bước tớicạnh nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271640/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.