Sương mù tiêu tan,tòa cung điện nguy nga dần dần trở nên rõ rệt trong màn hơi nước lượn lờ trên sông. Hoa lệ, nhưng lại mang trên mình bầu không khí suy tàn.
Đó là cảm giác trong tích tắc của Nhan Đàm.
Liễu Duy Dương hai tay bắt chéo sau lưng đứng ở đầu thuyền, rút từ trong tay áo ra một chuỗi lưu li bảy màu tỏa ánh hào quang rực rỡ lóa mắt. TrênDạ Vong Xuyên hơi nước mịt mù, đột nhiên vụt dậy một vầng sáng xán lạnchói lòa. Một đợt gió ấm sượt qua, màn hơi nước giăng trên sông trongchớp mắt đã tan hết, sóng nước trên Dạ Vong Xuyên phản chiếu ánh sánglốm đốm, non xanh uốn lượn phía xa nhờ rõ nét mà hiện lên thêm phầntráng lệ.
Hắn dùng sức bóp chặt, lưu li bảy màu vỡ vụn tan tác,những mảnh lưu li vụn nát dần dần hóa thành một bóng người mờ nhạt. Bóng người kia nổi trên mặt nước, diện mạo lờ mờ, phảng phất có thể thấyđược thiên sơn vạn thủy giữa hai đầu mày. Dung mạo thế này, kì thực nhìn qua một lần thì rất khó mà quên được.
Đó là nguyên thần của tà thần Huyền Tương.
Y tay áo khẽ phất, giơ tay hành lễ, dù là cử chỉ khiêm nhường lễ độ cũngkhiến người ta cảm thấy, nam tử này bất kể lúc nào cũng toát lên vẻ caoquý vượt trên người thường.
Nhan Đàm lòng nghĩ, vị Huyền Tươngđiện hạ này năm đó thiện chiến kiêu dũng chừng nào, thực ra đó cũng chỉlà một mặt của y mà thôi. Y sở dĩ tự tay phá hủy ma cảnh, cũng là vìkhông muốn bị tộc nhân đẩy lên vị trí mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271638/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.