Giọng nói của Liễu Duy Dương khẽ cất lên bên tai nàng: “Nín.”
Nhan Đàm thực tình vô cùng ngứa tay, rất muốn tặng cho hắn một bạt tai vàomặt, nhưng cuối cùng vẫn là gồng mình kiềm chế được. Tiếp theo Liễu DuyDương chầm chậm buông tay, mùi máu tanh kia càng rõ rệt, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy phần gấu áo của thân ngoại bào trắng thuần đốiphương đang mặc bị nhuộm đỏ thẫm hết một mảng.
Liễu Duy Dươngbước hai bước tới trước, dù thân người vẫn cao thẳng nhưng có thể thấyđược dáng đi của hắn so với ngày thường có chút khác biệt. Nhan Đàm tayxoa xoa cằm, nếu hắn bị thương thì đây đúng là lợi thế kếch xù của nàng, việc hắn đẩy nàng xuống vách núi trước đó cũng nên gom lại tính mộtlượt rồi.
Liễu Duy Dương chợt dừng bước, quay đầu lại dòm nàngcái, song mâu điềm tĩnh vẫn như mặt hồ không một gợn sóng. Nhan Đàm tứcthì hiểu ý, bước theo hắn về phía trước.
Từng có người nói vớinàng, bằng hữu cùng chung hoạn nạn chưa chắc có thể cùng nhau hưởngphúc, còn kẻ thù cũng chưa chắc sẽ không trở thành bè bạn. Đối với câunói này, sâu thẳm trong lòng Nhan Đàm cũng cho là vậy.
Liễu DuyDương chậm rãi cất bước đi ngang qua xác chết kia, đám bọ đục xác bêntrên thình lình bất động, sau đó chỉ trong tích tắc đã điên cuồng dốcsức bò ngược lên, trông vào cứ như đang cố gắng tránh xa hắn.
Nhan Đàm trông thấy rõ rệt, lòng không khỏi kinh ngạc nghĩ: Trên người LiễuDuy Dương còn có mùi máu tanh, loài bọ đục xác vốn đánh hơi thấy máutanh xác thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271625/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.