Dư Mặc bắt chéo haitay sau lưng, qua hết một lúc mới chậm rãi cất lời: “Cũng đã đặt chânđến đây thì dĩ nhiên phải đi cho đến cùng, sao lại có thể nửa đường bỏcuộc?”
Nhan Đàm kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi buột miệng: “Dư Mặc?”
Dư Mặc giơ tay đẩy nhẹ vai nàng: “Đi thôi.” Nhan Đàm thông suốt nhoẻn cười, má phải thoáng hiện một lúm đồng tiền.
Đào Tử Khí chèo thuyền ra đến giữa hồ, đoạn đột nhiên thẳng tay vứt máichèo ra xa rồi nhảy tõm xuống nước, mặt hồ phẳng lặng nổi lên những vòng gợn sóng lăn tăn. Dư Mặc dang tay giữ lấy hai bên mép thuyền, điềm tĩnh cất giọng: “Để ta xuống trước.” Nói dứt lời cũng liền đưa chân xuốngnước.
Bấy giờ đã là mấp mé hoàng hôn, tà dương đỏ nhạt nhuộm đềumột màu ửng đỏ lên những đụn mây bên đường chân trời, đến cả mặt hồ xanh biếc cũng gợn nhẹ những dải sóng đo đỏ. Nhan Đàm cúi người nằm dài ramạn thuyền, nàng nhìn xuống mặt nước, lại ngẩng đầu lên trông sắc trời,miệng bất giác bảo: “Đợi đến buổi đêm có trăng sao, không phải sẽ thànhKính Hồ Thủy Nguyệt rồi ư?”
Đường Châu ngắm chiếc má trắng ngầnnhư men sứ của nàng, khi nàng cười khóe mắt sẽ hơi cong lên, ánh mắttrong suốt ngây thơ vô tội. Hắn khẽ thở dài cất lời: “Hai người việc gìphải đi cùng ta?”
Nhan Đàm lắc lắc ngón tay cười đáp: “Ngươituyệt đối đừng có hiểu lầm, ta không phải vì ngươi đâu à nha. Thứ nhấtlà để ngươi sớm ngày gặp lại vị cô nương trong mộng kia, thứ hai là vìngày tháng thực tình quá đỗi vô vị, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271615/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.