Trời vừa mới tờ mờ sáng thì cả đoàn người đã lại tiếp tục lên đường.
Nhan Đàm đảo mắt nhìn quanh rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Í, người hái thuốc tên Ngũ Thuận hôm qua đâu rồi? Sao mới sáng sớm đã không thấy nữa?”
Tên lùn kia cười khan mấy tiếng: “Đêm, đêm qua, tên tiểu tử này nhớ ratrong nhà còn có việc gấp, không đợi được đến trời sáng đã vội trở vềthôn rồi. Lúc nó đi mọi người còn chưa thức dậy, bởi vậy nên mới không,không kịp chào được một tiếng.”
Nhan Đàm khinh miệt nhìn hắn: Đến nói xạo mà cũng không biết, lắp ba lắp bắp, vừa nghe đã biết không phải thật rồi. “Hóa ra là mới sáng sớm đã rời khỏi… Kì lạ, bây giờ còn chưavào hạ cơ mà, sao huynh đài cứ nói một câu là lại đổ mồ hôi vậy?” Nàngcười mỉm chi. Tên lùn kia chỉ biết cười khan vài tiếng, ngậm mồm khôngnói thêm gì nữa.
Đường Châu ném một tia nhìn cảnh cáo về phía nàng, miệng thấp giọng gọi: “Nhan Đàm!”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt: “Cho dù ngươi có nghìn lần réo gọi tên ta thìta cũng đâu có hiểu được ngươi muốn nói cái gì, có phải không nè?” Nắnhồng phải chọn quả mềm mà nắn (1),nếu Liễu Duy Dương hiện giờ thực sựlà do Thần Tiêu cung chủ cải trang thành, nàng vẫn là quay sang bắt nạtĐường Châu thì hơn.
Ngược lại với dự đoán của Nhan Đàm, ĐườngChâu hắn không hề nổi giận, chỉ chậm rãi viết lên lòng bàn tay nàng mộtchữ “Liễu”. Nhan Đàm cảm thấy thú vị, cũng kéo tay hắn lại viết lên đómột chữ “Tiêu”. Đường Châu lắc đầu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271613/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.