Cả một bàn người cúi đầu gắp thức ăn, và cơm vào miệng.
Nhan Đàm nhìn sang bên trái, đạo trưởng cả lúc ăn cơm dáng vẻ cũng rất uynghiêm, lại nhìn sang phải, Tần Ỷ cắn miếng thịt to, và miệng cơm lớn,quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Phía đối diện xeo xéo, sư đệ nhỏ nhấtcủa Đường Châu đang đứng xớ rớ một chỗ, vẻ mặt vô cùng đáng thươnggiương mắt dòm chiếc đùi gà hầm trong bát của nàng. Nhan Đàm dùng đũagắp chiếc đùi gà lên, nhìn cậu bé hỏi: “Đệ muốn ăn không? Cái đùi này tỉ cho đệ.”
Đạo trưởng đằng hắng một tiếng, tiểu sư đệ lập tức giật bắn, đứng thẳng lại cho ngay ngắn, miệng dõng dạc đáp: “Đa tạ cô nương, không cần đâu!”
Đạo trưởng liền hài lòng mỉm cười.
NhanĐàm từ lần cáo biệt trước đến nay chưa từng gặp lại Trữ Nhi, bèn lêntiếng hỏi: “Trữ Nhi cô nương đâu rồi?” Liễu Duy Dương buông đũa, tử tếmột cách hiếm gặp đáp: “Không có theo cùng.”
Tần Ỷ vừa tìm đượcchỗ trống bèn vội vã chen lời vào: “Liễu công tử, công tử làm cách nàođặt tay xuống cái là có thể khảm quân cờ vào mặt phiến đá được vậy? Chibằng công tử đem chiêu này dạy cho ta có được không?”
Liễu DuyDương không đáp, ngược lại là đạo trưởng cất lời: “Công phu mấy mươi năm chứa đựng bên trong, nha đầu ngươi lại muốn trong một ngày học được hay sao?”
Nhan Đàm cắn đũa nghĩ, cứ cho là công phu hai mươi năm đi, Liễu công tử này nhìn vào nhiều lắm cũng mới chừng hai mươi tuổi, vậyhắn không phải trông trẻ hơn tuổi rất nhiều hay sao? Lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271608/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.