Nhan Đàm nhìn nhìncấm chế trên tay, lại nhìn nhìn Đường Châu đang điềm tĩnh ung dung đứngtrước mặt mình, cuối cùng cả người đứng hình chết lặng. Nàng muốn nóithì ra ngươi không hề trúng nhuyễn cân tán, lại muốn hỏi ngươi vì sao ởtrước mặt Thẩm Di Quân làm ra vẻ y hệt như bị trúng độc, lẽ nào ngươibiết ta cuối cùng nhất định sẽ xuất hiện, thế nhưng mấy lời này rốt cuộc lại biến thành một câu duy nhất: “Ngươi có thể bách độc bất xâm?”
Đường Châu tỉnh rụi đáp: “Máu của ta có thể khắc chế bách độc, cho nên khiThẩm Di Quân đến nơi ta mới cắn bị thương đầu lưỡi của mình.”
Nhan Đàm nghệt mặt nhìn hắn: “Trước đây trong hắc điếm kia ngươi đúng là đãbị mê dược làm cho hôn mê, chỉ là loại mê dược đó quá tầm thường, chonên rất nhanh thì ngươi đã tỉnh lại, có đúng không?”
Đường Châu không chút hổ thẹn gật đầu.
Nhan Đàm chịu đả kích lớn, lảo đảo như thể âm hồn vất vưởng lùi về sau mấy bước: “Thì ra là vậy.”
“Thật ra lần này ngươi chỉ thiếu có một chút nữa thôi, nếu không phải vì giải thích từ đầu chí cuối sự tình cho ta…”
Nhan Đàm xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ào trở lại vào phòng, vừa nhìn thấy mấy quảtáo đỏ tươi bóng loáng trên bàn liền vồ lấy ném sang phía Đường Châu.Núp né một lúc, hắn có chút chật vật mở lời: “Ngươi hiện giờ không cònyêu pháp nữa rồi, cũng giống như mọi nữ tử bình thường, dùng táo khôngném bị thương được ta đâu.”
Nhan Đàm chầm chậm ngẩng đầu nhìn hắn, miệng lặp lại một lượt: “Không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271600/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.