Đường Châu dán sátngười vào thành giếng, mượn chút ánh trăng rót mình xuống giếng để nhìncho rõ, cuối cùng cũng nhận ra được người đã không còn trông ra hìnhngười trước mắt, không ngờ lại chính là Lăng Hư Tử. Ông ta hiện giờ toàn thân khoác một bộ da khô quắt giống như đã bị hút cạn tinh huyết, ngâmmình trong nước một thời gian dài, da dẻ cũng bắt đầu trắng nhởn ra, kéo đầy nếp nhăn.
Hắn trấn tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Kẻ biết vu cổ thuật kia là ai?”
Lăng Hư Tử môi run run, dáng bộ trông như đang hồi tưởng lại một sự việcđáng sợ nhất trên đời: “Thất Diệu Thần Ngọc, Thất Diệu…”
“Tiền bối đã thấy qua Thất Diệu Thần Ngọc?”
Lăng Hư Tử người run bần bật, miệng đột nhiên há to rít thảm một tràng, chỉlà ông ta một chút hơi tàn cũng không còn, âm thanh khàn vỡ phát ra từcổ họng nghe nhỏ chẳng khác nào tiếng muỗi kêu. Trong lúc miệng còn rítthét thì cả người đã bị nhấc bổng lên giữa không trung. Đường Châu vộivươn tay ra định kéo lại thì chạm phải một chiếc móc sắt lạnh lẽo, xemra là có người bên trên thả móc xuống để kéo ông ta lên.
Hắn đành rút tay trở về. Nơi này vắng vẻ tiêu điều, người có khả năng tìm đếnvốn dĩ chẳng nhiều, nếu kẻ trên kia không có ý tốt, chỉ cần phong kínmiệng giếng là đã có thể khiến hắn chết ngạt dưới này. Đường Châu trongthoáng chốc cân nhắc thiệt hơn, ép sát người vào thành giếng, nén chặthơi thở.
Chỉ nghe từ miệng giếng truyền tới tiếng cười nhạo báng: “Cái tên lão đạo mũi bò này, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271597/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.