Giờ Ngọ vừa qua thìThẩm lão gia đã xuất hiện ở đình viện, dáng vẻ dè dặt, ông ta cười hỏi:“Đường công tử, chẳng hay sự việc có chút tiến triển nào không?” ĐườngChâu nhìn ông ta lưỡng lự đáp: “Tiến triển quả có, chỉ là…”
Thẩm lão gia lập tức mặt mày nghiêm trọng: “Chỉ là chuyện gì?”
Đường Châu biết mình đã chạm tới được một ít manh mối, song cùng lúc lại cócảm giác như từ lúc bắt đầu đến nay mỗi đường đi nước bước của bản thânđều do người khác vạch sẵn dẫn lối. Hắn không thể cứ chỉ ở trong góckhuất quan sát thế này, tất cả những suy đoán có được đến nay, dù đandệt lại có vừa khít đến đâu đi nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán đơn thuần. “Ban nãy tại hạ cảm thấy nộ khí nặng nhất ở góc Tây Nam, bèn đi sang đó, kết quả phát hiện bên dưới đám cỏ có một cỗ thi hài đượcchôn rất sát mặt đất, xem ra thời gian đem chôn chưa được bao lâu.” Hắnchậm rãi mở lời, quả nhiên nét mặt đối phương tức thì biến sắc, môi mấpmáy, miệng lấn cấn nói không nên lời.
Đường Châu mỉm cười: “Dĩnhiên tại hạ chỉ là thiên sư, không phải bổ đầu, cũng không có ý địnhtruy cứu đến cùng sự việc này. Thế nhưng Thẩm lão gia ngài hẳn là cũngkhông hy vọng cạnh bên có đám âm hồn oán hận suốt ngày bám theo chứ?”
Thẩm lão gia sắc mặt trắng bệch, mãi một lúc sau mới thốt nên lời: “Chuyệnnày, thực ra phải bắt đầu kể từ phát thê (1) của lão phu. Phát thê củalão phu vốn là người Di, thể theo tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271595/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.