"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ ôm bụng cười lớn, "Nói giỡn đó."
Thư Uyển nhẹ nhàng thở ra, cũng nở nụ cười, nhưng sau đó cô nhịn không được vẫn lén nhìn đánh giá Lục Chỉ một cái, nghi ngờ cậu thật sự thấy được đồng nghiệp đã mất, hoặc là thật sự có bản lĩnh, tính được đi.
Cửu gia sắc mặt âm trầm, Lục Chỉ thè lưỡi với hắn, nhỏ giọng nói, "Thì ra anh không sợ người chết, chỉ sợ ma quỷ nha."
"Chơi vui nhỉ?" Cửu gia nâng nâng mày, cảm thấy tay chân bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thật muốn đè cậu ấy ra đánh mông, nghiêm túc giáo huấn một trận.
"Chơi vui lắm." Lục Chỉ nhún vai, khoé miệng còn vươn ý cười chưa tan, lại làm Cửu gia nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.
Chỗ này trước kia là văn phòng của chủ nhiệm bộ môn của thực tập sinh kia, ông ta có chút thực quyền, nhưng cũng... rất háo sắc, thực tập sinh kia......" Thư Uyển không nói tiếp, nhưng ai nghe đều hiểu rõ, lại là vấn đề quy tắc ngầm, làm người khinh thường, chẳng khác gì chuột sống lúc nhúc dưới cống ngầm.
"Sau sự kiện đó, ông ta liền dọn qua văn phòng khác." Thư Uyển dẫn bọn họ đi qua, thở dài, hiển nhiên cảm thấy khổ sở cho thực tập sinh kia.
"Cô rất khổ sở?" Lục Chỉ nhìn cô một cái.
"Thỏ từ hồ bi đi." Thư Uyển thở dài.
"Nhưng cô cũng rất sợ mà." Lục Chỉ nhìn chằm chằm, "Vì cái gì?"
Thư Uyển cả kinh, ánh mắt Lục Chỉ như muốn xuyên thấu tận linh hồn cô, cô rũ mắt xuống, nhất thời thế nhưng không dám nhìn lên.
Lục Chỉ không tiếp tục truy vấn, chỉ là giơ tay cầm lấy một lá bùa dán trên cửa, "Lá bùa này ai dán ở đây?"
"Là chủ nhiệm kia mời thầy phong thuỷ đến dán, nói là để áp tà khí." Thư Uyển vội vàng giải thích.
Cô ấy rõ ràng sợ hãi chuyện oan quỷ lấy mạng này, lại không có ngăn cản Lục Chỉ gỡ lá bùa trên văn phòng chủ nhiệm xuống, Cửu gia nhìn cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt. Thất đạo giả quả trợ, đạo lý đơn giản, vậy mà vẫn được tiếp tục sử dụng đến ngày nay.
Gừa: "Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ." – Mạnh Tử
Giải nghĩa: Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp. – Mạnh Tử
DỊCH THÀNH VĂN VẦN LỤC BÁT
Hợp cùng đạo lý ở đời
Chắc rằng sẽ có nhiều người giúp ta
Nếu làm trái đạo nhân hòa
Ít người giúp sức khó mà thành công
"Cậu đang làm gì đấy?" Một tiếng nói lớn vang lên, Thư Uyển vừa thấy người tới, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, "Không tốt, là chủ nhiệm, ông ấy không cho phép chúng tôi lén thỉnh thầy phòng thuỷ lại đây."
"Ai cho cậu tuỳ tiện gỡ lá bùa của đại sư xuống!!"
"Thật xin lỗi, chủ nhiệm, bọn họ là......" Thư Uyển sợ tới mức thân hình run lên, vội vàng chạy qua.
"Mấy cậu là ai, thật to gan!" Chủ nhiệm đối với lời Thư Uyển mắt điếc tai ngơ, cắt ngang không chút nể nang, có thể thấy cô trong mắt ông ta chẳng có mấy cân mấy lạng.
Ông ta bước nhanh qua, đang muốn chỉ mũi vào giáo huấn hai người, đến khi thấy rõ dung mạo của bọn họ, cơn tức giận bỗng chốc phanh gấp lại, ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Hai cậu là...? Nghệ sĩ công ty tuyển? Người đại diện là ai?"
"Không, chủ nhiệm..." Thư Uyển vội vàng muốn giải thích.
Ai ngờ lại bị ông ta trực tiếp cắt ngang, lúc này đây, thái độ của ông ta nhu hoà hơn rất nhiều, "Muốn làm minh tinh là giấc mơ tốt, nhưng đây không phải nơi hai cậu có thể tuỳ tiện đến, càng không thể tuỳ tiện sờ soạng lung tung."
Chủ nhiệm hiển nhiên xem Lục Chỉ và Cửu gia thành người đến đài truyền hình tìm cơ hội nổi tiếng, "Hai cậu nếu muốn làm nghệ sĩ, tôi có thể giúp hai người, chỉ với gương mặt này, muốn thành siêu sao lưu lượng hàng đầu cũng không thành vấn đề."
Cửu gia khinh thường nhìn lão, một ánh mắt cũng không thèm bố thí, so với loại hình đáng yêu như Lục Chỉ, chủ nhiệm dường như càng có hứng thú với loại hình cao lãnh tuấn mỹ như Cửu gia hơn, "Tên nhóc này lớn lên cũng thật xinh đẹp a, có muốn tới tham gia tiết mục của tôi không? Tôi có thể khiến cậu bạo hồng nha."
Ánh mắt lão ái muội trần trụi đến Lục Chỉ còn nhìn ra được trong hồ lô của lão giấu gì, liền cười khúc khích.
Chủ nhiệm cho rằng cậu nghe mình nói có cơ hội bám được đùi to, lại càng cao hứng, càng đắc ý, "Tôi đây ở đài mười mấy năm, chính là rất có quan hệ..."
Lão khoe khoang đến nổ lỗ mũi, lại nghe Lục Chỉ cười ha ha, "Ấn đường ông biến đen, sắp bị xui xẻo nha."
Chủ nhiệm nghẹn cứng cổ họng, nghĩ đến những sự kiện gần đây trong đài, đặc biệt là việc thực tập sinh kia treo cổ trước của văn phòng hắn, thần kinh vốn yếu ớt mẫn cảm bị chọc đến, lập tức dậm chân.
"Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như thế! Tôi thấy cậu lớn lên xinh đẹp, đối với cậu khách khí, cậu còn hất mũi nhìn người!"
Thư Uyển gấp đến độ thiếu điều khóc lên, "Chủ nhiệm, thật xin lỗi, bọn họ không phải cố ý..."
"Cậu còn xé lá bùa của tôi!" Ông ta chỉ lá bùa trên tay Lục Chỉ, "Đây là tôi thật vất vả mới mời được đại sư đến!"
Lục Chỉ nhìn lão một cái, lắc lắc lá bùa trong tay, nhẹ nhàng vung lên, lá bùa chuẩn xác an vị trong thùng rác.
"Ôi trời! Đây là bùa trấn quỷ, tôi tốn không ít tiền mới xin được." Gân xanh trên trán chủ nhiệm nổi gồng lên, nhưng lão vừa vươn tay lại dừng lại, nhanh chóng chớp chớp mắt. Một tờ giấy mỏng tang, làm thế nào có thể chuẩn xác ném vào thùng rác cách đó 2m? Lão nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Chỉ, đặc biệt chú ý tay của cậu, tựa như muốn tìm ra nguyên do, trên mặt đầy vẻ "Không thể nào tưởng tượng", "Nghĩ trăm lần cũng không ra." Chợt hoảng hốt nghĩ nghĩ liệu vừa nãy mình có bị hoa mắt hay không.
"Lá bùa này không thể trấn quỷ, tên thầy phong thuỷ kia nhầm giữa bùa trấn quỷ và bùa trấn hồn rồi. Lá bùa này chỉ có ảnh hưởng lên linh hồn người sống, làm tăng oán khí lệ quỷ."
Chủ nhiệm nhất thời run lên, ngay sau đó kịch liệt phản bác, "Không thể nào, đại sư như thế nào sẽ sai, một tên nít ranh như cậu thì biết cái gì, đừng có nói bậy ở đây."
"Ta là đại sư phong thuỷ tới điều tra sự kiện chết người ở đài các ông." Lục Chỉ không để bụng.
"Ai nói cho các cậu chuyện này, không có chuyện đó." Chủ nhiệm vừa nghe lập tức nhíu mày, hắn rõ ràng mười phần sợ hãi, lại kiêng kị không dám đề cập chuyện này, thoạt nhìn có điểm cổ quái.
"Không có chuyện này, vậy ông tìm đại sư vẽ bùa làm gì?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Chủ nhiệm phập phồng lỗ mũi cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Dù sao cũng không có, cậu ném bùa của tôi, lo mà đền đi."
Hắn chỉ mũi hai người, âm thanh đè cực thấp bồi thêm một câu, "Các cậu nghe cho rõ đây, đắc tội ta, đừng hòng có trái ngọt mà ăn."
Hắn nói cho Lục Chỉ nghe, ánh mắt lại nhìn về phía Cửu gia, một câu ý uy hiếp mười phần, hiển nhiên từng sử dụng để hù doạ không ít người. Nếu đầu trọc ở đây, tuyệt đối vung tay cho chủ nhiệm mấy cú đấm, ở đó mà dám uy hiếp Cửu gia, quả thực nghìn năm chưa có một người, hắn sẽ nhìn chủ nhiệm như kẻ thấy chết không sờn, đặc biệt muốn hỏi lão ta yêu thích nhãn hiệu xi măng nào.
Cửu gia mặt không biểu tình, khiến người không nhìn ra được vui buồn, lần đầu tiên trực diện đáp lại chủ nhiệm, "Vậy ông muốn thế nào?"
Chủ nhiệm đắc ý hừ một tiếng, không thèm che giấu ánh mắt đầy sắc dục, càng đè thấp âm thanh mà uy hiếp, "Cầu xin ta đi. Ta nói cho các cậu biết, ta chính là quen biết với người của Cửu gia, đừng có mà không thức thời, nếu không hậu quả..."
Cửu gia nhướng mày, "Phải không."
"Phụt." Lục Chỉ không nhịn được cười, Cửu gia liếc cậu một cái, đồ vô lương tâm, thế mà lại chê cười hắn.
Lục Chỉ không nhanh không chậm nhìn Cửu gia, "Anh ra tay hay là tôi ra tay đây."
Cửu gia nhìn từ trên cao xuống, biểu tình rốt cuộc có biến hoá, hơi hơi cong khoé miệng, "Để anh."
Hắn cầm di động bấm một dãy số.
Thái độ của hai người khiến chủ nhiệm cảm thấy chính mình y như con khỉ ngốc tự nhảy qua nhảy lại, lại còn phá lệ ra sức diễn nữa, chủ nhiệm mặt đỏ au, lập tức thẹn quá hoá giận.
"Hai người có ý gì?"
Lão còn chưa dứt lời, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân vội vàng. Chủ nhiệm theo bản năng lui lại hai bước, xoay người thì thấy người đi tới, lập tức thấp giọng mắng một câu, "Lãnh đạo sao lại tới đây."
Thư Uyển thấy người tới, nhỏ giọng giải thích cùng Lục Chỉ và Cửu gia, giúp hai người biết, mọi chuyện lớn nhỏ trong đài, vị này đều quản được.
"Sếp." Chủ nhiệm lật mặt, ân cần cười đến không thấy mắt mũi, đang muốn bước đến khom lưng chào hỏi, lại thấy cấp trên vọt tới trước mặt Cửu gia.
"Cửu gia, ngài sao lại tới đây!"
Cửu gia?
Một giây kia chủ nhiệm cảm giác như mình bị nắm cổ gà, lá gan muốn nứt ra, kêu không lên tiếng. Lão không dám động đậy dù chỉ một chút, giống như phía sau có cơ quan, chỉ cần lão xoay người liền sẽ bị chém thành tám khúc. Lão chưa bao giờ hi vọng thời gian dừng lại ngay lúc này như bây giờ, hoặc là lão chưa từng được sinh ra trên đời.
"Đồ ngu!"
Lão không xoay người lại, không có nghĩa là chuyện không có tiếp diễn, không có nghĩa là sẽ được buông tha, chủ nhiệm chớp mắt cảm thấy mình sống không bằng chết.
"Có biết đây là ai hay không hả? Lại dám xằng bậy!"
Lãnh đạo đài thở hổn hển mắng, Thư Uyển thấp giọng lẩm bẩm, "Chưa bao giờ lãnh đạo nổi giận như vậy đâu......"
Lục Chỉ chỉ cười không nói.
Có lẽ vì quá mức sợ hãi, chủ nhiệm nước chảy thành sông, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Lão không ngừng khom lưng, "Cửu gia, là tôi có mắt không tròng."
Nghĩ đến lời mình vừa nói, hai chân lão liền mềm nhũn đứng không vững, Cửu gia là người nào a. Khi lão lấy tên Cửu gia đi uy hiếp người khác, nhìn người khác sợ hãi như vậy, hlão còn từng đắc ý cười to, hiện tại lại trở thành nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của lão.
"Ta lần đầu biết đến có người ở bên ngoài dám mạo danh ta đi gạt người."
Âm thanh Cửu gia bình đạm nghe không ra cảm xúc gì, lại có hiệu quả không khác gì dây thừng đang treo tòng teng trên cổ chủ nhiệm.
"Cửu gia, tôi không dám, tôi mới chỉ lừa gạt hai lần, thật không dám loạn dùng danh nghĩa của ngài."
Lãnh đạo đương nhiên không biết nội tình, kinh ngạc chỉ vào ông ta, "Cậu, cậu lại dám dùng danh nghĩa Cửu gia để gạt người?!"
Thư Uyển mím môi, người bị hấp dẫn lặng lẽ đến vây xem ngày càng nhiều, cô nhìn chủ nhiệm đang không ngừng khom lưng xin lỗi, nghĩ đến lúc trước mình cũng như vậy, ở trước mặt bao người, bị chủ nhiệm bức bách đến khóc lóc xin lỗi. Nhưng cho dù cô có xin lỗi thế nào, có cầu xin thế nào, cũng không được bố thí một chút tự tôn, mặt mũi nào. Lúc này, nói không hả dạ trong lòng, đó là nói dối.
Lãnh đạo một vẻ khó xử, thở dài, "Cửu gia, thật xin lỗi, việc này tôi một chút cũng không biết."
"Báo cảnh sát." Cửu gia chỉ nói ra ba chữ.
"Báo cảnh sát?" Lãnh đạo vừa nghe liền khó xử, châm chước một phen, cẩn thận nói, "Ngài xem, giải quyết nội bộ thế nào ạ?"
"Hãm hiếp thực tập sinh khiến cô ấy tự sát, không báo cảnh sát, thật xem pháp luật không tồn tại sao?"
"Ngài làm sao..." Thư Uyển hô nhỏ một tiếng, vội vàng che miệng, làm sao cậu ấy biết được, mình chỉ mới nói chủ nhiệm háo sắc, một chữ cũng chưa từng nói thêm.
Chủ nhiệm run lên, bí mật này sau khi thực tập sinh kia chết liền bị che giấu, người này làm sao lại biết?!
"Cậu nói cái gì? Hãm hiếp? Không phải quy tắc ngầm sao?" Lãnh đạo không tin tưởng nhìn về phía chủ nhiệm.
"Tôi không có hãm hiếp cô ta, là cô ta vì biên chế tự nguyện qua lại với tôi!" Chủ nhiệm vừa nghe vội hô, "Tôi là bị cô ta câu dẫn, chuyện này mọi người đều biết."
Dù sao chết không đối chứng, lão cũng đã xoá sạch chứng cứ, cũng đã bịt miệng người biết chuyện, ai sẽ biết được chân tướng chuyện này nữa chứ.
Nụ cười trên mặt Lục Chỉ biến mất. Cửu gia lần đầu tiên thấy cậu tức giận, thật giống như chú hổ nhỏ đáng yêu, lại cũng là vạn thú chi vương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]