Chương trước
Chương sau


Đi vào trường quay, Cửu gia nhìn môi trường xung quanh, lại nhìn chỗ Lục Chỉ ngồi, bất mãn nhíu mày, "Ghế sô pha này cứng quá, Chỉ Chỉ, lát nữa anh cho người mang chiếc khác mềm hơn lại cho em."

"Không cần đâu. Cái này thoải mái lắm." Lục Chỉ vội nói. Trước đó Ninh Tước nói muốn đổi nhưng cậu cũng không chịu, một là không muốn thêm phiền toái, hai là ghế này thật sự thoải mái, quá mềm ngược lại sẽ dễ khiến cậu bị mệt rã.

"Anh ở đây xem em quay chương trình, kết thúc chúng ta cùng đi ăn nhé?" Cửu gia nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sáng quắc.

"Được nha." Lục Chỉ lập tức đồng ý, sau khi nói rõ với Cửu gia mà vẫn còn có thể tiếp tục làm bạn với hắn, đây là sự kiện vui vẻ nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Cửu gia thấy cậu đồng ý thì vui vẻ không thôi, đạo diễn hô bắt đầu; không cần đạo diễn mồ hôi đầy đầu đang do dự làm sao để mời hắn sang bên chờ, Cửu gia đã nhận được ánh mắt ám chỉ của Lục Chỉ, tự giác đi sang bên ngồi xuống.

Nữ MC cầm kịch bản, khoé miệng không thể kiềm chế được cái sự sung sướng này lại. Hôm nay thật may mắn, được nhìn thấy hẳn bốn anh siêu cấp đẹp trai, cô vui mừng sắp thăng thiên luôn rồi.

"Mời thí sinh tiếp theo, Thành Từ, Hiệp hội Phong Thuỷ Tây Bắc đề cử."

Sau khi MC dứt lời, một người mặt áo dài, mang mắt kính đi đến, phong cách cực giống mấy người mù dựng bảng đoán mệnh cho người khác thời dân quốc, thoạt nhìn thì nghèo khó nhưng lại mang theo khí chất cao thâm khó lường.

Lục Chỉ nhìn hắn một cái, Thương Chân Tử ít khi nhìn thấy cậu dừng mắt trên người thí sinh nào quá 1 giây, lập tức hỏi, "Sư phụ, ngài thấy thế nào? Lúc này là thật sao?"

Lục Chỉ thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, "Đúng là có chút bản lĩnh."

Lần đầu tiên Lục Chỉ nhận xét một thí sinh như vậy. Thương Chân Tử vừa nghe lập tức nhìn Thành Từ với ánh mắt khác, ánh mắt tràn ngập chờ mong. Thành Từ trầm mặc, MC hỏi hắn vấn đề gì, hắn đều dùng hai chữ ngắn gọn để trả lời, rất dễ làm đoạn phỏng vấn đi vào ngõ cụt, khá xấu hổ.

"Vị thí sinh này đúng là tích chữ như vàng, nhưng mà người tài hoa thường tương đối lãnh đạm, như vậy cũng tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành phần thi."

Thành Từ gật đầu, đi đến phòng thi đấu, toàn bộ quá trình không lãng phí một chữ, một chút biểu tình nào.

Cửu gia nhìn thấy Lục Chỉ nhìn theo Thành Từ, có chút ngoài cảm thấy kỳ lạ khi cậu nhìn Thành Từ khác hơn những người khác, nên cũng nhìn qua hắn một cái.

"Nhìn cái gì vậy?" Ninh Tước cười với Cửu gia.

"Liên quan gì đến ngươi." Cửu gia trừng hắn một cái, vẫn lại nói, "Người này hẳn là có chút năng lực."

"Bởi vì bé dễ thương nhìn hắn lâu một chút?" Ninh Tước cười nói.

"Đương nhiên, Chỉ Chỉ tuyệt đối đứng đầu trong lĩnh vực này, nếu em ấy cảm thấy người đó giỏi nhất định sẽ không sai." Cửu gia khen Lục Chỉ, không sợ quá đà chỉ sợ thiếu từ.

"Đúng là bé dễ thương rất lợi hại, đến anh cũng không nhìn thấu cậu ấy." Ninh Tước gật đầu.

Cửu gia hừ lạnh một tiếng, "Ngươi rất lợi hại sao?"

"Đương nhiên." Ninh Tước chớp chớp mắt với hắn, "Tôi thoạt nhìn không lợi hại sao?"

"Hừ." Cửu gia khinh thường hừ một tiếng.

"Em đang làm gì đó?" Ninh Tước cười cười, hỏi hắn.

"Liên quan gì đến anh." Cửu gia vẫn như cũ ném cho hắn một câu như vậy.

Ánh mắt Ninh Tước quét qua người hắn từ trên xuống dưới một lượt, cười cười, "Em bên xã hội đen nhỉ."

Cửu gia hơi nhíu mi, lần đầu liên nhìn thẳng hắn, "Ngươi nhìn ra được."

Ninh Tước cười cười, "Tôi rất thông thạo đọc hiểu con người."

Ninh Tước nói chuyện ý vị sâu xa, nhưng dùng sai đối tượng rồi, Cửu gia cơ bản không tiếp chiêu mà lại nheo mắt cảnh giác nói, "Người làm nghề gì?"

Ninh Tước hơi nhếch miệng, "Em đoán xem?"

"Đoán với cả đá, thích nói hay không thì tuỳ." Cửu gia không có hứng thú.

"Ha ha." Ninh Tước cười cười, ghé sát lại hắn một chút, ngữ khí tràn ngập ẩn ý, "Nể mặt mũi em tôi mới nói cho em biết đấy nhé."

Cửu gia cũng không cắn mồi, "Thôi cảm ơn, tôi không cần cái mặt mũi này."

"Ha ha." Ninh Tước không bực mình, "Em thật là thú vị, nói cho em biết cũng chả sao, tôi là nhà tâm lý học, từng làm cho FBI."

"FBI?" Cửu gia rũ mi.

"Sao nào? Em chưa làm gì trái pháp luật đấy chứ?" Ninh Tước nhìn chằm chằm hắn nghiên cứu.

Cửu gia nghĩ nghĩ, doạ ném người vô bể bê tông tính không ta? "Không có, ta chỉ chưa gặp FBI ngoài đời thôi, chỉ mới thấy trên TV chớ mấy." Cửu gia nhanh chóng nói.

Ninh Tước cười một tiếng, "Nhìn dáng vẻ của em đúng là không có."

"Ngươi nhìn ra cái gì thì nhìn." Cửu gia bất mãn, hắn không phải tên ngốc, hắn cảm giác được tên này vẫn luôn tìm tòi nghiên cứu hắn.

"Quả thật khí chất em đúng là không dễ nhìn ra, vì sao chọn xa hội đen, em đánh nhau rất lợi hại sao?' Ninh Tước sờ sờ cằm, ánh mắt dừng trên cánh tay mặc áo sơ mi cùng đôi chân thon dài.

"Ngươi có thật nhiều vấn đề. Ít nói nhảm đi, đừng quấy rầy Chỉ Chỉ quay chương trình." Cửu gia rõ ràng không muốn trả lời.

Ninh Tước gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện nữa, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ thỉnh thoảng lại dừng trên người Cửu gia.

Thành Từ hoàn thành đề mục, đi ra khỏi phòng thi, Thương Chân Tử nhìn hắn hai mắt phát sáng.

"Vị thí sinh này hoàn thành đề mục thật không tồi, hẳn là thí sinh mạnh nhất ngày hôm nay." Hắn gật gật đầu tán dương, nhìn sang Lục Chỉ, Lục Chỉ đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, cũng không ngẩng đầu.

Thành Từ thấy thế liền trầm mặt, hắn nghe nói người này dựa vào Nam tổng và Cửu gia mới ngồi lên vị trí giám khảo. Vốn hắn cũng bán tín bán nghi, nghi ngờ tính công chính và chuyên nghiệp của cuộc thi, bất quá nghe nói có Thương Chân Tử tham gia nên vẫn chọn đi tiếp, có lẽ là những người khác hiểu lầm thôi. Hắn cũng không vì Lục Chỉ xinh đẹp và nhỏ tuỏi mà cho rằng cậu nhất định không đủ năng lực, mãi đến khi hắn nhìn thấy thái độ khinh thường lạnh nhạt như vậy mới cảm thấy không vui.

"Thí sinh này hẳn không có vấn đề." Thương Chân Tử nhìn sang Lục Chỉ nói, "Ngài xem có thể chứ?"

"Được." Lục Chỉ chỉ lên tiếng, vẫn không ngẩng đầu.

"Chúc mừng vị thí sinh này đã thành công thông qua, bước vào vòng thi tiếp theo." MC vui vẻ thông báo, muốn đưa phiếu thông qua cho hắn.

Ngoài dự đoán, Thành Từ không nhận.

"Tôi tới không phải vì thi đấu, tôi chỉ muốn được học hỏi mở rộng kiến thức từ những người mạnh hơn tôi, cũng muốn xem giám khảo có tư cách ngồi ở chỗ này nhận xét chúng tôi sẽ có trình độ thế nào." Hắn nói từng câu từng chữ, ngoại trừ một ít kiêu ngạo cũng không lọt chút cảm xúc nào khác.

"Nhưng hiện tại tôi cảm thấy, cậu không có tư cách ngồi chỗ này, cậu không đủ chuyên nghiệp." Thành Từ nhìn chằm chằm Lục Chỉ không buông.

Cửu gia nghe xong liền nổi giận, "Cái gì? Dám chỉ trích Chỉ Chỉ không đủ chuyên nghiệp?"

Ninh Tước nhanh chóng ngăn hắn lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh, còn đang quay chương trình, coi chừng Chỉ Chỉ không vui bây giờ."

Cửu gia hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Thành Từ, khẩn trường quan sát vẻ mặt của Lục Chỉ, sợ cậu nghi ngờ bản thân, lại thấy Lục Chỉ vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục cúi đầu viết viết vẽ vẽ.

Thành Từ rất không vui, "Phiếu thông qua này tôi không nhận, các người không đủ khả năng nhìn ra năng lực của tôi."

Thương Chân Tử đen mặt, "Không biết trời cao đất dày."

Không khí trong trường quay nhất thời vô cùng khó xử, lúc này, Lục Chỉ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói, "Cậu nói xong rồi?"



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.