Chương trước
Chương sau
"Hoan nghênh tuyển thủ Mục Tam, tên này thật đặc biệt a ~" Nữ MC cười nói, lại nhìn bảng nhắc nhở, "Được, chỉ giới thiệu họ tên làm sao đủ, chúng ta hỏi thăm một chút về bản thân thí sinh này nhé."

Mục Tam đi vào trường quay, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, trang phục quái dị, tóc cũng để rất dài, làn da tái nhợt không có huyết sắc, hai má gầy lõm vào, dùng hai chữ tiều tuỵ để hình dung. MC vừa nhìn đến hắn đã hoảng sợ, cũng may nghiệp vụ đủ chuyên nghiệp, chỉ có hít thở nặng nề hơn một chút, ngoài ra không có biểu hiện thất thố phi lễ nào.

Thương Chân Tử đánh giá Mục Tam, hơi hơi nhíu mày. Mục Tam mang đến cảm giác không thoải mái cho người khác, dù mới gặp cũng khiến không ít người muốn nhíu mày. Nhưng Thương Chân Tử lại không phải vì ngoại hình hay khí chất, mà là trực giác nghề nghiệp mách bảo hắn Mục Tam rất nguy hiểm. Hắn nhìn sang Lục Chỉ, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, lại cúi đầu viết viết vẽ vẽ như cũ. Thương Chân Tử biết chỉ khi gặp được tuyển thủ có trình độ, Lục Chỉ mới viết vẽ này kia lên giấy, cậu sẽ phát hoạ sơ lược bày biện trong phòng trước, sau khi thí sinh kết thúc phần thi sẽ điều chỉnh những chỗ không đủ, chỉ điểm cho bọn họ. Lúc này thấy thế, Thương Chân Tử hiểu rõ, có thể làm Lục Chỉ để ý, Mục Tam này xem ra có chút năng lực, tuy rằng cảm giác nguy hiểm kia vẫn tồn tại nhưng hắn vẫn tràn ngập chờ mong với Mục Tam.

"Xin chào thí sinh Mục Tam, xin mời giới thiệu một chút về bản thân." MC dẫn theo trình tự thông thường.

"Hắc hắc." Mục Tam nhếch môi, cười ngây ngô.

Mọi người đợi cả buổi, hắn cũng chỉ cười, không trả lời.

"À?" MC có hơi xấu hổ, nhanh chóng tìm đề tài, "Bên cạnh anh là lồng chim nhỉ? Thật độc đáo, vì sao vẫn luôn dùng vải đen che lại? Có thể mở ra cho mọi người xem một cái được không?"

"Hắc hắc." Mục Tam lắc lắc đầu, vẫn cười ngây ngô như cũ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ.

"Hửm?" MC khó hiểu, nhìn sang tổ đạo diễn, dùng khẩu hình hỏi: Là người câm điếc sao?

Tổ đạo diễn lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, MC kiểm soát hiện trường, lo lắng hắn thật sự không thể nói chuyện, sợ chọc đến nỗi đau của hắn, nhanh chóng cười nói, "Anh đã biết nội dung phần thi này nhỉ? Hiện tại anh có thể tiến vào phòng bắt đầu phần thi của mình."

"Hắc hắc." Mục Tam lại cười ngây ngô.

Ánh mắt hắn trước sau vẫn dán chặt trên người Lục Chỉ, trước khi bước vào phòng còn nhìn cậu một cái thật sâu. Mà Lục Chỉ từ đầu đến cuối chỉ nhìn hắn đúng một cái liền thu hồi ánh mắt, viết viết vẽ vẽ.

Cửu gia và Ninh Tước thấy thế đột nhiên nhăn mày.

"Người này không đúng." Tựa như trực giác mách bảo, Cửu gia nhíu mày nói.

"Ừ." Ninh Tước đồng tình, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Mục Tam, "Người này không bình thường, tôi không nhìn ra được bất kỳ dao động tâm lý nào từ hắn ta."

Cửu gia nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi, "Dám nhìn Chỉ Chỉ như vậy, ta móc mắt ra bây giờ!"

Ninh Tước nheo mắt, hít một hơi thật sâu, bạo lực ghê nơi.

"Ngươi còn nhìn được cái này? Ngươi cũng là thiên sư?" Cửu gia đột ngột nhìn sang Ninh Tước.

Ninh Tước bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi nói với em rồi, tôi là nhà tâm lý học."

"À, không nhớ." Cửu gia nhún vai, kiểu chẳng sao cả.

Ninh Tước không giận, ý vị thâm trường cười cười, "Về sau em sẽ nhớ thật sâu thật rõ chuyện này thôi." Hắn nhấn mạnh 4 chữ "thật sâu thật rõ."

Cửu gia hơi híp mắt, "Ta không thích ngữ khí của ngươi, sau này nhớ chú ý."

Ninh Tước cười khẩy, "Em là gì của tôi mà muốn tôi quản ngữ khí của mình nhỉ." Âm cuối hắn nói hơi gió cực nhẹ, như nã một phát súng, nhưng lại không phải phát súng địch ý, mà là ái muội không rõ ràng.

"Nhầm rồi, không phải quản ngươi, là cảnh cáo ngươi; còn cái quan hệ kia, đương nhiên là..." Cửu gia mỉm cười, "Nhìn ngươi không vừa mắt - kẻ thù."

Ninh Tước nhướng mày, "Ha ——" dài một tiếng, "Tương lai còn dài."

Ninh Tước bật cười, người này thoạt nhìn khôn khéo lợi hại, suy nghĩ thật ra lại đơn giản cổ quái, cực kỳ thú zị.

"Không biết không nghe không thấy." Cửu gia trừng hắn một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Chỉ, bỗng nhiên nở nụ cười, mắt lấp lánh nói, "Hình ảnh lúc Chỉ Chỉ vẽ tranh thật siêu cấp đáng yêu mà."

Ninh Tước:...... Hoa si cứu không nổi.

Hắn nhìn thoáng qua Lục Chỉ, hô hấp hơi dùng lại một chút, nhắm mắt, đúng vậy, quả thật rất đáng yêu.

Mục Tam xách lồng chim đi vào phòng thi đấu, hắn tuỳ tiện để lồng chim trên mặt đất, sau đó bắt đầu quan sát toàn cảnh trong phòng, thay đổi bày trí, đạo cụ.

Mc vẫn xem không hiểu, nhìn Lục Chỉ và Thương Chân Tử, "Xin hỏi hai vị đại sư có đánh giá gì về thí sinh này."

Thương Chân Tử theo dõi động tác của hắn, gật đầu, "Quả thật là cao thủ."

MC vui mừng, "Xem ra vị thí sinh này có hy vọng thăng cấp rồi."

Ninh Tước nghe Thương Chân Tử đánh giá, tuỳ ý quét mắt qua Mục Tam, bỗng nhiên, hắn chau mày, lập tức nhìn sang Cửu gia, thấy hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt vẫn không đổi thì yên tâm.

Ninh Tước cảm giác được một cổ ác ý dâng lên trong lòng, giống như có một đôi mắt mang theo ý không tốt đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tuỳ thời tuỳ chỗ nhăm nhe đẩy hắn vào chỗ chết. Hắn là nhà tâm lý học, vô cùng mẫn cảm với phương diện này, bèn nhắm mắt chạy nhanh đến trước mặt Lục Chỉ.

"Bé dễ thương." Ngữ khí hắn rất vội vàng.

Lục Chỉ kéo tay áo hắn, Ninh Tước đưa mắt nhìn hình vẽ của cậu, lần này không phải là bày trí căn phòng mà là một cái vòng tròn hình xoáy nước. Nhìn hình xoáy nước lâu sẽ dễ bị thao túng tâm trí, mất đi ý thức, nhưng Ninh Tước nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm, dần dần cảm giác được thanh tỉnh.

"Đỡ hơn chưa?" Lục Chỉ ngẩng đầu hỏi Ninh Tước.

"Rồi." Ninh Tước gật đầu, nhỏ tiếng hỏi, "Là thôi miên?"

Lục Chỉ gật đầu, "Giải thích vậy cũng được."

"Xem ra tôi đoán không sai." Lục Chỉ nhìn hình vẽ trên tay, thấy Ninh Tước thanh tỉnh, cậu mới có thể xác định chắc chắn.

Cậu lập tức vẫy tay kêu Cửu gia lại đây, đồng thời nhanh chóng kéo thêm Thương Chân Tử và MC tới. Ánh mắt tan rã của hai người, sau khi nhìn bức tranh của Lục Chỉ nháy mắt dần dần thanh tỉnh.

"Sao lại thế này?" Thương Chân Tử phát hiện không đúng, nhanh chóng hỏi, vừa chớp mắt một cái, thế mà ý thức của hắn dần biến mất, trước mặt chỉ còn tầng sương đen, thiếu chút nữa đã đi vào bên trong khu rừng rậm.

"Xin lỗi, tôi không kịp nhắc nhở mọi người, sợ rút dây động rừng lại khiến mọi người bị thương." Lục Chỉ vội nói, kêu MC mang bức vẽ đưa cho những người còn lại xem. Người quay phim thiếu chút nữa ngã sụp xuống đất, nhìn thấy Lục Chỉ nói mới thanh tỉnh lại.

Mục Tam cảm giác được động tĩnh phía sau, bỗng nhiên xoay người, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm nhóm người, thấy bọn họ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, nhếch môi khẽ nở nụ cười.

"Bọn mày, vì sao, không bị gì." Giọng hắn cực kỳ bén nhọn, không giống giọng người bình thường.

Hắn nhìn chằm chằm Lục Chỉ, "Mày, vì sao, hoàn toàn, không trúng chiêu."

Lục Chỉ không nhìn chằm chằm Mục Tam, mà quét mắt sang lồng chim hắn đặt trên sàn, ánh mắt tuỳ ý giống như lướt qua một chiếc lá rụng ven đường. "Ảo thuật cấp thấp."

Đôi mắt đỏ hồng của Mục Tam vẫn nhìn chằm chằm Lục Chỉ như cũ, mà lồng chim lại chấn động mãnh liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.