Tiêu Từ Giản, người này, hắn càng ngày càng yêu thích.
Ngày thứ hai bọn họ lại cùng nhau tắm suối nước nóng, hoàng đế nói là, ôn tuyền đối với vết thương ở tay rất có lợi, đến cũng đã đến rồi, sao có thể không làm vài việc được.
“Vậy trẫm khi đó đưa đồ vật quý báu như vậy cho ngươi, ngươi mắt cũng không chớp cái nào đưa cho Hiếu Tông sao? Ngươi đối với Nhữ Dương vương thật là tàn nhẫn.” Lý Dụ than thở.
Tiêu Từ Giản cảm thấy lời này nghe thật biệt nữu, chỉ nói: “Hôm nay nếu đã nói trắng ra, vậy ta cũng hỏi bệ hạ một chút, lúc trước rốt cuộc có phải là cố ý hay không? Ta từng mấy lần viết thư đi Vân Châu hỏi thăm, thỉnh bệ hạ quyên giúp quân tư. Bệ hạ không chỉ không đáp ứng, còn trước mặt mọi người xé thư của ta.”
Lý Dụ trong lòng chỉ còn một câu ngọa tào. Nhữ Dương vương làm đến mức này, chẳng trách ngay cả Tiêu Từ Giản cũng cảm thấy thật thật giả giả không rõ ràng.
Hoàng đế không lập tức trả lời, chỉ là nắm chặt Tiêu Từ Giản, đem y kéo đến ngực mình, ngực hắn dán vào lưng của Tiêu Từ Giản. Hắn một bên hôn lỗ tai Tiêu Từ Giản, một bên thấp giọng hỏi: “Thừa tướng nghĩ sao?”
Tiêu Từ Giản nở nụ cười một tiếng, nói: “Xem ra bệ hạ là người tài cao gan lớn.”
Y đoán hoàng đế vẫn là Nhữ Dương vương, là nửa thật nửa giả, giả bộ ngu ngốc. Đoán chừng dù không chừa mặt mũi cho thừa tướng như y, Hiếu Tông cũng chẳng làm gì hắn được. Điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315357/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.